Nhưng trái ngược với sự kinh hoàng của Cù Văn Uyên, Trần Cao Dương lại bình tĩnh đến lạ thường. Hắn cứ thế im lặng, từ Cù phủ cho đến khi bị tống vào đại lao, không nói một lời, như thể đã sớm đoán trước kết cục này.
Đến khi bị nhốt trong phòng tra khảo, hắn mới lên tiếng, giọng điềm nhiên như đang trò chuyện phiếm:
"Đại nhân, các ngươi quả thực rất lợi hại... Nếu lúc đó ta táo bạo hơn một chút, giết sạch bọn chúng, thì có lẽ bây giờ đã thoát được rồi. Chung quy cũng là do ta cẩn thận quá, để lại mầm tai họa."
Viên hình quan thấy vậy định bước lên trói hắn lại để tiện tra tấn, nhưng Thẩm Quân Nghiêu chỉ khẽ giơ tay ngăn lại.
"Ngươi rất gan dạ, cũng rất bình tĩnh." Y nhìn hắn, giọng điệu không có chút cảm xúc."Tiên sinh ở Thư viện Tung Sơn từng nói văn chương của ngươi viết rất hay. Nhưng ngươi lại đi lầm đường."
Trần Cao Dương sững người trong giây lát, rồi bỗng bật cười khổ.
"Viết văn hay thì có ích gì? Một kẻ dân đen không quyền không thế, đến cả khi người thân chết thảm cũng không thể đòi lại công bằng." Hắn nhìn thẳng vào Thẩm Quân Nghiêu, giọng khàn khàn."Nếu thật sự có công lý, vậy tỷ tỷ của ta... công lý của nàng ở đâu?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play