"Không cần lấy danh nghĩa của ta mà đi làm càn." Thẩm Quân Nghiêu nhàn nhạt đáp, giọng không nặng không nhẹ, chẳng có chút tức giận nào.
Khương Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã vượt qua được cửa ải này, lập tức nở nụ cười tươi rói như không có chuyện gì.
Lưu Tuyết Oánh cho quản gia đi báo với Khương Tự Xuyên, còn mình thì mang theo Khương Kiểu Nguyệt trở lại phòng khách.
Khương Kiểu Nguyệt rụt rè đứng trước mặt Thẩm Quân Nghiêu, chỉ liếc hắn một cái liền thất thần. Dáng vẻ tuấn mỹ của Thẩm chỉ huy sứ khiến nàng ta như bị hớp hồn, cứ thế ngây ngẩn nhìn hắn.
Cho đến khi Thẩm Quân Nghiêu nhíu mày đầy chán ghét, nàng ta mới giật mình nhận ra mình thất thố, vội cúi đầu, hai má đỏ bừng.
"Nói đi, tại sao ngươi lại bảo với Vương Tố Khanh rằng mình có cách giúp nàng mua được phấn châu? Cách đó từ đâu mà có?"
Khương Ninh nhìn thấu sự ngượng ngùng của Khương Kiểu Nguyệt, giọng điệu đầy khinh thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play