Chỉ đến khi Thẩm Quân Nghiêu và mọi người bước ra, hắn mới vội vã tiến lên dò hỏi tình hình cụ thể.
Tào Khuê định thuật lại toàn bộ sự thật nhưng bị Thẩm Quân Nghiêu ngăn lại.
Thẩm Quân Nghiêu chỉ kể sơ lược nội dung trong thư tuyệt mệnh, giải thích rằng Lăng Nhị vì sợ bị truy cứu nên mới giết người diệt khẩu rồi bỏ trốn.
Quan Thanh Chân Nhân nghe xong chỉ có thể thở dài, cảm khái rằng một người đáng lẽ có tiền đồ lại đi nhầm đường, thật sự đáng tiếc.
Khương Ninh và Tào Khuê không hiểu vì sao Thẩm Quân Nghiêu lại giấu sự thật. Nhưng chỉ huy sứ có tính toán riêng của chỉ huy sứ, bọn họ cũng không hỏi thêm.
Mãi đến khi gió lặng mây tan, trên đường trở về Trấn Phủ Tư, Thẩm Quân Nghiêu mới lên tiếng giải thích.
"Trần Văn Hiên đúng là có tội và đã đền tội. Nhưng kẻ hiến kế vẫn còn trong bóng tối. Nếu ta truy xét quá trắng trợn, e rằng hắn sẽ cảnh giác. Hơn nữa, manh mối đã bị cắt đứt từ Lăng Nhị, tra tiếp cũng khó có kết quả. Chi bằng mượn miệng người khác, khiến hắn tin rằng vụ án đã khép lại—rằng Lăng Nhị chết, Ngự Ninh Vệ liền kết luận Trần Văn Hiên giết người rồi tự sát. Khi hắn buông lỏng cảnh giác, chúng ta sẽ lần ra thân phận thật sự của Lăng Nhị. Đến lúc đó, hắn khó mà thoát được."
Trong mắt Thẩm Quân Nghiêu ánh lên tia sắc bén như một thợ săn vừa phát hiện con mồi thú vị. Khương Ninh theo phản xạ lùi về sau hai bước.
Chọc ai cũng được, đừng chọc Thẩm chỉ huy sứ. Mạng nhỏ quan trọng hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play