"Tại sao lại như vậy?!" Ôn Diễn hoảng hốt hét lên. 
Cậu lao đến đập mạnh vào bức tường, như thể làm vậy thì phòng tiêu bản sẽ hiện ra trở lại, giống như trước kia từng là nơi duy nhất trên thế gian cho bọn họ nương náu. 
Nhưng mặc cho cậu giãy giụa thế nào, thứ đáp lại chỉ là cảm giác lạnh buốt nơi bàn tay và cơn đau nhói, nhắc nhở cậu rằng hiện thực tàn khốc trước mắt là không thể chối bỏ. 
Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề "thùng thùng" mỗi lúc một gần. Ngay sau đó, làn khói đen ùn ùn kéo đến, ngày một dày đặc, như mực loang khắp không trung, lan nhanh đến mức không thứ gì đuổi kịp. 
"Đây chính là ác ý." Giang Mộ Li cau mày, một tay kéo Ôn Diễn ra sau lưng che chở. 
"Mặc dù ác ý sinh ra từ chính con người, nhưng với con người nó là một loại độc, không chỉ tổn thương thể xác mà còn để lại vết thương sâu trong linh hồn." 
"Vậy tại sao anh lại muốn gánh lấy tất cả ác ý này một mình?!" Ôn Diễn bật khóc, nước mắt tuôn rơi: "Nếu anh dám làm vậy, em sẽ thật sự hận anh!" 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play