Trong lòng Ôn Diễn bỗng lạnh ngắt.
Phòng tiêu bản là nơi duy nhất cậu có thể nương náu, là không gian ít ỏi giúp cậu cảm thấy được bảo vệ. Nhưng giờ đây, đám bắt nạt độc ác cũng xông vào chốn này, cậu chẳng còn nơi nào để trốn nữa.
"Ồ, học trò ngoan, thật trùng hợp quá, lại gặp mày ở đây." Lý Duẫn vừa nhai kẹo cao su, vừa rung đùi với vẻ mặt láo lếu, đắc ý.
Thường Triết Thiệu – kẻ luôn bám theo Đào Lâm như cái đuôi – cười hềnh hệch: "Anh Đào của tao vốn đã ngứa mắt mày từ lâu, vẫn chỉ chờ cơ hội xử lý mày thôi, giờ thì bắt được rồi nhé."
Ôn Diễn cố lấy lại bình tĩnh: "Mấy người muốn làm gì? Tôi trước giờ chưa từng đắc tội với ai trong số các người cả."
Cậu cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng tư thế co rúm lại, lùi dần ra sau đã tố cáo hết sự sợ hãi trong lòng.
"Anh Đào ghét nhất cái loại người như mày – làm bộ thanh cao, ra vẻ sạch sẽ đứng đắn." Thường Triết Thiệu cười nhạt: "Với lại, anh Đào muốn xử ai thì xử, còn cần lý do gì à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT