Hách Liên Hàn gần như luyến tiếc để mỹ nhân rời tay nửa bước, ngay cả từ tẩm điện sang thiện phòng sát vách chỉ cách một đoạn ngắn, hắn vẫn cứ ôm người đi, đến bên bàn Bát Tiên mới chịu buông tay, cẩn thận đặt mỹ nhân xuống ghế ngồi có lót đệm mềm.
Mãi đến lúc này, đôi giày mới tinh được hắn tự tay mang vào cho mỹ nhân vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
“Bệ hạ đã vì thần mà vất vả rồi.” Kiều Du ngồi vào chỗ, rốt cuộc mới cảm thấy có chút xấu hổ vì được sủng ái quá mức. Cậu không dám nhìn sắc mặt đám cung nhân xung quanh, chỉ khẽ nghiêng người, ghé sát Hách Liên Hàn, thấp giọng tạ ơn.
Thật ra bọn họ cũng chẳng dám nhìn lâu, dù có tò mò đến mấy, sau khi trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cũng đều nghiêm chỉnh cụp mắt cúi đầu, giữ lễ như nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuyệt không dám liếc nhìn mỹ nhân kia thuộc về đế vương dù chỉ một cái.
Hách Liên Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi cong rung rinh của cậu, cực kỳ dịu dàng: “Ôm mỹ nhân đi ăn một bữa, có gì mà gọi là vất vả?”
“Du Nhi muốn ăn gì? Dùng chút bánh sơn tra khai vị trước, hay nếm thử cá chua ngọt trong cung xem thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT