Không ai ngờ được, Tô Vân Nhược lại dám phản kháng, thậm chí còn dám giáng cho Lý thị một bạt tai nảy lửa.

“Muốn đánh ta, vậy cũng phải xem ta có cam tâm để bị đánh hay không. Cái tát này, là ta trả cho ngươi và Tô Vân Y! Những chuyện các ngươi từng khi dễ ta, ta đều khắc ghi trong lòng!”

Tô Vân Nhược thật sự đã nhịn đến cực hạn, nàng chán ghét đến tận xương tủy sự chèn ép của Lý thị và Vân Y. Khi xưa nàng u mê, mặc người khinh rẻ, không nói một lời. Giờ đây lại còn dám đổi trắng thay đen, lấy oán báo ơn, thật khiến người ta hận đến nghiến răng!

“A! Con tiện nhân này! Ngươi dám ra tay với bậc trưởng bối!” Lý thị vừa nghe vậy liền tru tréo, "bịch" một tiếng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu ăn vạ, gào khóc ầm ĩ.

“Ưm?” Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Vũ Văn Tĩnh đang hôn mê tỉnh giấc. Hắn cố sức mở mắt, mơ hồ nhìn thấy tình cảnh trước mặt.

Cũng lúc ấy, mọi người mới sực nhớ — Tô Vân Nhược sau lưng hình như còn đang cõng một người!

“Mọi người nhìn đi! Nhìn cho rõ vào! Con tiện nhân này còn dám cõng một nam nhân! Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người mà làm ra chuyện bại hoại như thế, còn biết liêm sỉ là gì nữa không hả?” Lý thị chửi rống lên như đàn bà chợ búa.

“Đủ rồi!” Tô lão đại thấy người xem càng lúc càng đông, sắc mặt sa sầm, trầm giọng quát.

“Về nhà trước đi. Có chuyện gì, đợi về rồi nói tiếp.”

“Nhược Nhược, con với Y Y rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tô lão nhị thành thật nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. “Còn nam nhân kia nữa, sao con lại đi cõng một người xa lạ như thế? Danh tiết của con… con còn muốn giữ nữa không?”

“Hắn là người ta gặp trên núi. Thương tích nặng như vậy, ta nào nỡ lòng đứng nhìn không cứu?” Tô Vân Nhược quay sang giải thích với Tô lão nhị, “Còn chuyện Tô Vân Y, cha à, người đừng quản. Cùng lắm cũng chỉ bị nãi nãi trách mắng đôi câu, ta chịu quen rồi.”

Vừa dứt lời, Tô Vân Nhược nghiêng người nhìn Vũ Văn Tĩnh, giọng dịu đi vài phần: “Ngươi thấy trong người thế nào?”

Chỉ tiếc, yết hầu Vũ Văn Tĩnh vẫn còn thương tích, nói không thành lời. Hắn cố mở miệng mấy lần, chỉ phát ra vài tiếng "a… a…" khàn khàn vô lực.

“Ngươi không cần cố nói gì cả,” nàng dịu dàng trấn an, “Ngươi yên tâm, nếu ta đã cứu ngươi, nhất định sẽ cứu đến cùng.”

Dù là vì lòng trắc ẩn, hay là để ôm chân đại nhân vật, nàng cũng sẽ không bỏ rơi hắn nửa chừng.

Huống chi, hiện giờ…

Lý thị lộng hành, Tô Vân Y trắng trợn vu khống. Tất cả những điều ấy khiến Tô Vân Nhược càng thêm mong mỏi được thoát khỏi vũng bùn Tô gia này.

Nàng là người xuyên đến từ thế kỷ 21, vốn sống trong một thế giới coi trọng công bằng, bình đẳng. Đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt, bị chèn ép không đường phản kháng như nơi đây, nàng thật sự đã chịu đủ rồi!

Trong khi đó, trong phòng, Tô Vân Y vẫn đang ngủ say giấc, thì hệ thống đột nhiên “tích tích” một tiếng, như muốn nhắc nhở sự tồn tại của nó.

【Điểm chuyển biến tâm thái của nữ chủ đã hoàn thành!】

Tô Vân Y: “…”

Cái gì cơ? Sao lại hoàn thành rồi? Rõ ràng nàng còn chưa ra tay mà!

Chẳng lẽ hệ thống bị trục trặc?

“Này này này!” Vân Y trong ý thức hải vươn tay lay mạnh đoàn sáng của hệ thống, như muốn lay cho nó tỉnh lại.

Hệ thống bị lay đến choáng váng, cuối cùng chịu hết nổi, bắn ra một tấm màn sáng:

【Hệ thống hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ tổn hại nào. Xin ký chủ lập tức ngưng hành vi phá hoại hệ thống!】

Hừ! Còn biết cà khịa nàng nữa, xem ra đúng thật không bị hỏng.

Tô Vân Y rời khỏi ý thức hải, xỏ giày, bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, đám người Tô lão đại đã quay về. Tô Vân Nhược cũng đã đưa Vũ Văn Tĩnh trở lại Tô gia.

Trong ý thức hải, hệ thống quang đoàn run rẩy chỉnh lại những đoạn mã bị rối loạn sau đợt lay động dữ dội vừa rồi.

“Hu hu hu…” Nó muốn khóc mà không ra nước mắt.

Rõ ràng các tiền bối hệ thống từng bảo — khi ký chủ làm nhiệm vụ, chỉ cần giả chết là có thể ung dung vượt qua. Thế mà ký chủ nhà nó lại là kẻ hành xử chẳng giống ai! Cứ rảnh tay là xông vào ý thức hải khi dễ nó một trận…

Càng đáng giận hơn là—nó lại không thể phản kháng!

Sống đã khổ, mà còn không thể cãi, không thể chống, cứ thế chịu đòn chịu mắng, biết đến bao giờ mới hết kiếp!

Hệ thống uất ức đến mức... tự bế luôn rồi!

“Nương, người khóc đó à?” Vân Y ngáp dài một cái, quay đầu nhìn Lý thị, giọng mang theo vài phần quan tâm.

“Còn không phải bị cha ngươi chọc tức đến khóc sao!” Lý thị kéo tay nàng, ánh mắt tràn đầy đau xót, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Vân Y, “Thương tích trên người còn đau không?”

Đau không à? Tất nhiên là không đau nữa rồi.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt băng giá, lại thêm nét cười châm chọc của Tô Vân Nhược, trong lòng Vân Y lập tức nhớ lại sứ mệnh pháo hôi độc ác của mình.

“Đau chứ nương! Đau chết đi được!” Vân Y lập tức phụng phịu làm nũng, vừa nhào vào lòng Lý thị vừa ngoảnh đầu nhìn Tô Vân Nhược, ánh mắt đầy khiêu khích.

Một màn làm nũng kia, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa!

Lý thị phút chốc lại nổi trận lôi đình!

Trước đó, Tô Vân Nhược bất ngờ ra tay cho nàng một cái tát khiến nàng cũng có phần khiếp vía. Nhưng làm một phụ nhân quê mùa, vốn sủng ái cháu gái đến mụ mị cả đầu óc, Lý thị nay đã nhanh chóng gạt phăng nỗi sợ vừa rồi ra sau đầu.

Nàng giờ chỉ muốn ra tay dạy dỗ Tô Vân Nhược một trận, cho cháu gái hả giận!

Đúng lúc đó, Tô lão thái cũng chầm chậm đi tới.

“Nãi nãi!” Chỗ dựa tới rồi, Vân Y càng thêm đu càng, lập tức bước nhanh tới, gào khóc thê lương.

“Nãi nãi xem nè! Tô Vân Nhược dẫn theo một nam nhân lạ mặt về nhà! Cũng chính vì hắn mà nàng ở trên núi ức hiếp cháu thành ra thế này!”

“Chuyện gì đây?” Tô lão thái khẽ vỗ mu bàn tay cháu gái trấn an, rồi cau mày nhìn về phía đám người Tô lão nhị, Tô lão tam và Tô Vân Nhược.

“Nương, Nhược Nhược nó—” Tô lão nhị sốt ruột, định mở lời bênh vực con gái.

“Ngươi câm miệng! Để nó tự nói!” Tô lão thái hất cằm trừng mắt, giọng lạnh tanh.

Tô lão nhị vốn đã quen bị mẫu thân áp chế, bị dọa cho cứng họng, lập tức im như thóc, nửa lời cũng không dám hé.

Còn bên kia, Tô lão tam từ sớm đã rụt cổ, tận lực giảm sự hiện diện, chỉ mong Tô lão thái quên khuấy mất sự tồn tại của mình, đừng để lửa cháy lan tới.

“Nương à…” Lý thị nước mắt lưng tròng, cũng chen lên bên cạnh, khổ sở nói: “Nhược Nhược giờ chẳng coi ai ra gì, vì cái nam nhân không rõ lai lịch kia mà đánh cả Y Y. Nàng còn… còn ra tay với con nữa!”

Nói đến đây, giọng Lý thị bỗng nghẹn lại, bàn tay chấm chấm khoé mắt. Bộ dáng trông đúng là uất ức đến cực điểm.

Nàng vừa nãy ở trước bao người bị vả một cái rõ đau, thể diện mất sạch! Trong lòng giờ chỉ nghĩ tới ngày mai mấy bà tám trong thôn sẽ rỉ tai nhau những gì, không biết sẽ vẽ vời ra cái dạng gì để đem nàng bêu riếu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play