Nam chủ vừa xuất hiện, Vân Y liền như mèo ngửi thấy mùi tanh, thần trí bừng tỉnh, ánh mắt loé lên một tia tinh quang.
Theo như cốt truyện, vị nam tử kia chính là Thái tử Đông Cung triều Đại Tấn – Vũ Văn Tĩnh. Lần này y đến Giang Nam vì phụng chỉ ban sai, nào ngờ nửa đường bị gian nhân mai phục, thọ thương chạy trốn, cuối cùng thất lạc với tuỳ tùng, một mình lưu lạc tới Đào Hoa thôn.
Cũng bởi quy luật "nam nữ chủ hút nhau", hắn dẫu mất trí nhớ, vẫn theo quỹ đạo định sẵn mà ngã vào chốn thôn quê, đúng lúc được nữ chủ cứu giúp.
Kể từ ấy, Vũ Văn Tĩnh liền quyến luyến không rời Tô Vân Nhược, kẻ đã cứu hắn trong cơn nguy cấp.
Mà Vân Y – vốn là pháo hôi giai đoạn đầu – tự nhiên cũng không bỏ qua cơ hội khiến bản thân “ghi điểm”… nhưng tiếc thay, lại là một chuỗi hành động tự đào hố chôn mình.
Không chỉ hôm nay chen ngang, ngăn trở lúc nữ chủ muốn cứu trị nam chủ, mà sau khi hắn được đưa về nhà, Vân Y còn nhiều lần gây khó dễ, nặng lời sỉ nhục.
Dẫu vậy, nam chủ vẫn là nam chủ, cho dù mất trí nhớ cũng không quên khí chất cao quý trời sinh. Hơn nữa, hắn đã vô thức bị hấp dẫn bởi nữ chủ. Những lần Vân Y cố tình khi dễ, chẳng những không thể gây tổn thương thực chất, ngược lại còn giúp cảm tình giữa nam nữ chủ thêm phần khắng khít, đẩy nhanh quá trình hắn tự giác tỉnh ngộ tình cảm dành cho Tô Vân Nhược.
Phía trước, Tô Vân Nhược dựa theo chỉ dẫn của hệ thống cẩm lý, từng bước lần theo phương vị nam chủ.
Cẩm lý hệ thống kia chính là bàn tay vàng mà nàng có được sau khi tỉnh lại ký ức tiền thế. Không có năng lực nghịch thiên, nhưng lại thường đúng lúc nhắc nhở nàng những cơ duyên quý giá ở xung quanh.
Tựa như lúc này đây – vừa mới tiến sơn chưa được bao lâu, hệ thống liền truyền đến nhắc nhở: “Phía trước có quý nhân gặp nạn.”
Về phần thân phận vị quý nhân ấy, hệ thống lại úp mở không rõ – là không biết hay không thể nói, nàng cũng chẳng thể đoán định.
Dẫu vậy, điều đó không quan trọng.
Tô Vân Nhược chỉ cần biết rằng, nếu nàng cứu được người kia, vận mệnh của nàng tất sẽ thay đổi.
Nơi cổ đại, thân là nông nữ vô quyền vô thế, dù nàng có mang theo tri thức của thế kỷ hai mươi mốt, thì cũng bị tầng lớp xã hội nghiêm khắc chèn ép. Càng chưa kể tới Tô gia đại phòng cùng Tô Vân Y, lòng dạ hẹp hòi, luôn tìm cách bức ép.
Nàng không cam lòng cứ như vậy bị bóp chết ở tầng đáy. Nhưng nếu có một quý nhân bằng lòng vì nàng mà che chở chống lưng, thì mọi sự sẽ khác.
Phép tắc, quy củ vốn chẳng qua chỉ là xiềng xích trói buộc bọn dân đen. Nếu có người quyền quý nguyện ý đỡ đầu, nàng sẽ có trăm phương ngàn kế để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.
Chẳng mấy chốc, nàng liền thấy được màu máu đỏ thẫm loang lổ bên khóm cây thấp.
Trong lòng biết rõ, quý nhân gặp nạn kia hẳn là gần kề ngay trước mắt.
Không đến nửa chén trà nhỏ, Tô Vân Nhược đã tìm thấy người kia – nằm rạp trong đám cỏ hoang, một nam tử thân hình cao lớn, khoác trên người một bộ cẩm bào thẫm sắc, dẫu đã rách nát bùn đất bám đầy, vẫn không khó nhìn ra chất liệu quý giá.
Nàng lập tức quỳ xuống, nhẹ tay lật thân thể người nọ lại.
Đến khi diện mạo hiện ra dưới ánh sáng rừng mờ ảo, Tô Vân Nhược hơi hơi ngẩn người.
Ngũ quan nam tử kia vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt phượng, dáng mũi cao thẳng, ngay cả khi hôn mê, cũng toát ra một cỗ khí độ bất phàm. Dung mạo ấy, e rằng ngay cả minh tinh kiếp trước nàng từng gặp qua cũng phải lui bước.
Trái tim nàng khẽ động, không khỏi thầm tán thưởng: “Dung mạo tốt thật.”
Ngay lúc nàng cúi người, định giúp hắn xử lý vết thương trên người thì một thanh âm chua ngoa vang lên từ sau lưng:
“Tốt a, Tô Vân Nhược! Ta liền biết ngươi len lén lên núi không phải việc gì tốt lành. Hóa ra là lén lút gặp tư tình với nam nhân!”
Thanh âm kia đầy đắc ý, mang theo châm chọc và ác ý nồng đậm. Vân Y từ trong bụi cây bước ra, hai mắt long lên vẻ châm biếm, môi nhếch cười khinh miệt.
“Ta sẽ nói với tổ mẫu, sẽ nói cho cả thôn biết — để mọi người xem cái tiện nhân không biết xấu hổ như ngươi rốt cuộc khát đến nhường nào!”
“Câm miệng!” Tô Vân Nhược ánh mắt hàn băng liếc sang Vân Y, giọng lạnh như sương tuyết, “Ngươi mù rồi sao? Nhìn không ra hắn không phải người trong thôn chúng ta? Nhìn không ra hắn mang trọng thương, đang cần cứu chữa gấp sao?”
Vân Y tức thì chống nạnh bật lại, giọng điệu càng thêm kiêu căng hống hách: “Hay thật! Hắn đã chẳng phải người trong thôn, ngươi lại dám tự tiện can dự vào chuyện người ngoài? Ta liền biết trong bụng ngươi không có điều tốt lành gì. Ai biết hắn là người lành hay kẻ ác? Nếu cứu hắn mà rước họa về thôn, ngươi dám đứng ra gánh trách nhiệm?”
“Ngươi mà dám lải nhải thêm nửa câu, ta liền cho ngươi nếm mùi đau.” Tô Vân Nhược như nhẫn nhịn đến cực điểm, đột nhiên đứng phắt dậy, một tay đè Vân Y áp lên thân cây bên cạnh.
Khí thế bá đạo của nàng trong khoảnh khắc ập thẳng tới mặt, khiến Vân Y thoáng chốc run rẩy cả người, theo bản năng im thin thít như gà con mắc mưa.
Nhìn gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Vân Y thoáng hiện nét sợ hãi, Tô Vân Nhược cười khẩy một tiếng, lạnh lùng buông tay, xô nàng sang một bên.
Vân Y bị đẩy ra, tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Tô Vân Nhược, ngươi rốt cuộc coi thường ai? Ngươi có ý gì? Làm vậy là muốn chế nhạo ta sao?”
Loại phẫn nộ không thành lời ấy khiến nàng giận đến giậm chân, nhưng không thể không thừa nhận, diện mạo của Vân Y quả thật rất xuất chúng.
Đẹp đến mức không giống người phàm, mặc kệ nàng có hồ đồ hay ngang ngược, lúc giậm chân tức tối cũng chỉ như vịt con nhảy nhót, vẫn không mất đi vẻ đáng yêu trời sinh.
Chỉ tiếc rằng trong mắt Tô Vân Nhược giờ phút này, toàn bộ yêu kiều đáng mến ấy đều trở thành chướng mắt.
Mười mấy năm bị khi dễ, thậm chí từng suýt mất mạng dưới tay nàng ta, bảo sao trong lòng có thể sinh ra một tia hảo cảm?
Tô Vân Nhược không buồn để ý đến Vân Y nữa, chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục xử lý vết thương trên thân thể Vũ Văn Tĩnh.
Thấy đối phương chẳng hề đếm xỉa đến mình, lửa giận trong lòng Vân Y bốc cao, sinh ra ác tâm từ tận gan ruột.
Nàng bước nhanh tới, giày đạp mạnh lên bàn tay đang buông thõng trên mặt đất của Vũ Văn Tĩnh.
Cú dẫm đầy đắc ý ấy khiến Vân Y nhướn mày khiêu khích, ánh mắt lộ rõ ý thách thức, bàn chân còn cố tình nghiến thêm vài phần.
Hừ! Ngươi dám hung hăng với ta?
Ngươi càng muốn cứu, ta liền càng muốn khi dễ!
Không biết là trùng hợp hay hữu ý, đúng vào lúc đó, người đang hôn mê là Vũ Văn Tĩnh chợt mở mắt.
Vì đau nhức nơi bàn tay, ánh mắt hắn theo phản xạ nhìn về phía Vân Y.
Trong khoảnh khắc, dung nhan tinh xảo, sống động như hoa nở đầu xuân của thiếu nữ hiện rõ dưới ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống khuôn mặt nàng.
Vân Y đẹp đến nao lòng, mặc dù ánh mắt nàng chứa đầy ác ý không che giấu được, nhưng lại chẳng thể khiến một kẻ thần trí chưa hoàn toàn tỉnh táo như Vũ Văn Tĩnh sinh ra chút oán hận nào.
Ánh dương lấp lánh trên người nàng, khiến gương mặt thoát tục kia tựa như tiên tử nghịch ngợm vừa rời khỏi Quảng Hàn cung, giáng trần chơi đùa.
“Nha ~ Tô Vân Nhược, gian phu của ngươi hình như tỉnh rồi đó.”
Thấy Vũ Văn Tĩnh đang nhìn mình, Vân Y cố ý kéo dài thanh âm chua chát, đầy châm chọc, giọng nói khúc khích như reo.