“Vậy ngươi sai người đưa hắn đi đâu rồi?”
“Ta thấy hắn chướng mắt, liền sai người sung quân, đuổi đến trại nuôi ngựa mà ở. Mụ mụ hắn tính tình ngang ngược, chẳng trách hắn cũng chẳng ra gì. Y Y, nàng phải hiểu, nam nhân vốn đều có lòng chiếm hữu. Nào có ai cam tâm để người mình yêu cứ mãi ở bên một nam nhân khác? Ta cũng vậy thôi.”
“Thì ra ngươi là đang ghen.” Vân Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngón tay nhỏ vẫn đang nắm vạt áo Mặc Chiêu cũng chậm rãi buông lơi, tựa đầu vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã sắp thành thân, phu thê đồng thể, ngươi nên tin ta. Ngọc Lê đối với ta, bất quá là một hộ vệ có ân nghĩa, ta giữ hắn bên người chẳng qua vì hắn võ công cao cường, có thể bảo vệ ta. Nói đi cũng phải nói lại, thân là công tử nhà Nam Cung, chẳng lẽ bên cạnh ngươi lại không có tỳ nữ hầu hạ? Nếu ngay cả với Ngọc Lê mà ngươi cũng ăn giấm, thì đối với những tỳ nữ kia, chẳng phải ta phải ghen đến chết?”
“Không có!” Mặc Chiêu nghiêm giọng nói.
“Sao cơ?” Vân Y thoáng sửng sốt, không hiểu hắn đang nói gì.
“Ta nói, bên cạnh ta không có tỳ nữ nào hầu hạ cả.”
“Không có tỳ nữ?” Vân Y bật cười, ngồi thẳng dậy, “Ngươi đường đường là công tử phủ Nam Cung, phú quý vô song, quyền thế ngút trời, sao lại có thể không có người hầu bên cạnh? Huống hồ, dù có thì ta cũng không ghen đến thế. Ngươi cứ thừa nhận đi, cũng chẳng có gì to tát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT