Làm Hoàng hậu, dĩ nhiên không phải chuyện an ổn. Như chuyện của nguyên hậu tiền triều, chẳng phải là một lời răn nhãn tiền sao? Nhưng đối với các thế gia vọng tộc mà nói, nếu trong nhà có thể có một vị Hoàng hậu, thì lợi vẫn lớn hơn hại rất nhiều.
Chúng thần còn đang dần tiếp nhận chuyện thiên tử vừa mới đổi ngôi, ai nấy đều mải tính toán xem nên dựa vào tân đế thế nào để thu được lợi ích lớn nhất, thì tân đế—người còn chưa đăng cơ làm Thái tử đã cho bọn họ một trận chấn động trời long đất lở. Gần như mọi thần tử trong triều đều đinh ninh sẽ có một vị Hoàng hậu được lập, ấy thế mà... lại không hề có!
Nguy cơ mất mạng đã được gỡ bỏ, mọi người bừng tỉnh, nhưng cũng không khỏi sinh lòng bất mãn.
Phúc Đức tổng quản thở dài một hơi, giọng điệu như khuyên nhủ nhưng ẩn giấu ý cảnh cáo:
“Các vị đại nhân, tính tình của Thái tử điện hạ, sau chuyện hôm nay, hẳn cũng đã phần nào hiểu rõ. Bởi vậy, có những việc, có những vị trí… các ngài vẫn là nên thôi nhớ thương thì hơn. Nếu không, một khi chọc giận điện hạ, chỉ e là họa lớn xét nhà tru tộc cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì đâu.”
Chúng thần: “……”
Dứt lời, Phúc Đức tổng quản liền thong dong rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT