Sau khi rời khỏi Tần Địa, Kiều Kiều liền tỉnh lại. Khi vừa mở mắt, sắc mặt nàng thoáng vẻ mờ mịt, trong đôi mắt long lanh lại lẩn khuất nỗi buồn không cách nào gọi thành tên.
“Ta nhớ… Thế tử vì cứu ta mà ngã xuống vực sâu. Điện hạ, chuyện đó… là thật sao? Hay chỉ là ác mộng mà thôi?” Kiều Kiều ngẩng đầu, đôi mắt mang theo tia khẩn cầu nhìn Cố Trinh. Nàng hy vọng chàng sẽ lắc đầu, sẽ nói rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường, trên đời này chưa từng có một nam nhân vì nàng mà bỏ mạng.
Nhưng…
Cố Trinh chỉ lặng lẽ ôm nàng vào lòng, giọng nói ôn hòa nhưng vô cùng chân thật: “Là thật. Cố Nguyên Quân vì cứu nàng mà ngã xuống vực thẳm.”
“Sao lại thành ra thế này…” Kiều Kiều bật khóc, không thể kìm nén nỗi lòng đang cuộn trào, nước mắt rơi như mưa. Tiếng khóc của nàng không lớn, nhưng lại khiến lòng người rối loạn, giống như một khúc đàn đứt dây, ai nghe cũng chỉ muốn quay về quá khứ, chặt đứt ngọn nguồn của nỗi bi thương này.
Cố Trinh không vui, ngón tay nâng cằm Kiều Kiều lên, để nàng đối diện với mình. Ngón tay kia, lại nhẹ nhàng lau đi giọt lệ còn đọng nơi khóe mắt đỏ hoe của nàng: “Nàng không phải từng nói chán ghét hắn sao? Hắn rơi xuống vực, chẳng phải là vừa cứu nàng, lại vừa trừ được kẻ mà nàng không ưa?”
“Không giống…” Kiều Kiều lắc đầu, tiếng khóc nấc lên từng hồi, “Ta tuy chán ghét hắn, nhưng chưa từng mong hắn phải chết. Huống hồ… hắn lại còn vì cứu ta…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT