“Phải! Khi muội ở vương phủ, ta chẳng thể lúc nào cũng thấy được muội, chỉ có thể tận tâm tận lực làm vài việc trong khả năng để giúp muội… Ta…”
Nhưng khoảnh khắc thấy rõ dung nhan sau lớp khăn che của Kiều Kiều, Thẩm Cố bỗng nghẹn lời, không nói thêm được một chữ.
Hắn vốn biết Ngọc Nhi lớn lên xinh đẹp, song vì tránh bị người ngoài nhận ra, mỗi lần gặp hắn, nàng đều dùng dung mạo hóa trang. Dáng vẻ kia, tuy giả tạo, nhưng nếu cẩn thận ngắm vẫn có thể nhìn ra ngũ quan nàng tinh xảo nhường nào. Song cái đẹp ấy, như một viên minh châu bị bụi trần phủ lấp, biết là trân quý mà chẳng thể nhìn rõ chân diện rực rỡ lộng lẫy đến đâu.
Với Thẩm Cố mà nói, nữ sắc từ xưa đến nay chỉ như hoa vẽ trên gấm. Trong lòng hắn, Ngọc Nhi vẫn chỉ là một cái tên bị lợi dụng. Dù có phần cảm mến, nhưng sâu trong tâm khảm, hắn vẫn cho rằng nàng không xứng.
Dù có đẹp đến mấy thì sao chứ?
Hắn từ thuở mười tuổi đã rời kinh thành, trầy trật mà đến được Hoắc Châu. Những gì nên biết, không nên biết, hắn đều đã thấy qua cả.
Ngọc Nhi dù có xinh đẹp hơn người, trong mắt hắn cũng chỉ nhỉnh hơn đôi ba phần so với mấy cô tiểu thư danh môn trong kinh mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT