(9)

Người đàn ông này đẹp trai vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

Mũi cao mắt sâu, hốc mắt rõ nét, tuy mang gương mặt đậm nét phương Tây nhưng khi phối cùng bộ y phục cổ phong lại khiến sự sắc sảo trong ngoại hình giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm vài phần dịu dàng.

Thêm vào đó là vóc dáng cao lớn, chân dài vai rộng, eo săn chắc — dù chỉ đứng yên cũng trông như một bức họa sống động.

Phản ứng đầu tiên của cô là: người này trông quen quen.

Phản ứng thứ hai: chẳng lẽ là một ngôi sao nhỏ nào đó? Nhưng nếu là nghệ sĩ, thì chỉ cần ngoại hình và dáng người thế này mà có chút cơ hội lộ diện, chắc chắn sẽ nổi như cồn. Cho dù có là một bình hoa di động vô dụng, chỉ cần không phạm pháp, vẫn có thể nổi tiếng mãi.

Phản ứng thứ ba: sao càng nhìn lại càng thấy quen? Nhưng điều này không hợp lý chút nào. Với một nhan sắc cấp độ này, chỉ cần gặp một lần, không lý nào lại quên được.

Khi cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, anh chàng đẹp trai đó đã sải bước tiến về phía cô, quỳ một gối bên giường, nắm lấy tay cô, trong mắt tràn đầy lo lắng chân thành:

“Bệ hạ, người cảm thấy sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

Bệ hạ?

Cô ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt lướt từng chút qua gương mặt hắn, trong đầu bất chợt hiện lên một suy nghĩ khó tin.

Giọng cô run run hỏi: “Anh... anh tên là gì?”

Anh khẽ khựng lại, sau đó vẻ mặt càng thêm lo lắng sốt sắng.

Tay anh siết chặt tay cô, đến mức khiến cô thấy hơi đau: “Bệ hạ, người không nhớ ta nữa sao? Ta là Tử Ngọc mà!”

(10)

???!!!

Mặc dù đã có dự cảm, nhưng khi nghe xác nhận, cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.

“Anh nói lại lần nữa… Anh là ai cơ???”

 

(11)

...Dù cô có hỏi bao nhiêu lần, hắn vẫn chỉ có một câu trả lời.

...Cô không ngăn được việc hắn đi gọi thái y, may mà kịp thời từ chối cung nữ vào hầu hạ, nên giờ mới được một mình ngồi trên long sàng thẫn thờ.

Làm sao có thể chứ?!

《Nhất sinh hoàng đế》 rõ ràng chỉ là một trò chơi!

Sao cô có thể xuyên vào trò chơi được? Làm sao lại như vậy chứ!!!

...Cô cảm thấy mình cần phải tĩnh tâm lại.

(12)

Chỉ đến khi thái y bắt mạch, kê đơn xong xuôi, cô mới miễn cưỡng thoát khỏi trạng thái hoảng loạn mơ hồ ấy.

Nghĩ theo hướng tích cực thì… ít nhất ở đây cô vẫn còn có Tử Ngọc, còn ở hiện đại thì chẳng có ai cả. 

Ở đây còn không cần trả tiền thuê nhà, cả thiên hạ đều là của cô.

Cô cố gắng ổn định tâm trạng, xoa mặt một cái, chuẩn bị trò chuyện nghiêm túc với Tử Ngọc, chủ yếu là muốn thăm dò xem bây giờ đang là năm nào, vì cô phải biết mình đã xuyên tới mốc thời gian nào trong game.

“Hiện tại là năm Canh Vĩnh thứ tư, bệ hạ.” Tử Ngọc đáp.

Ồ ồ ồ — năm Canh Vĩnh thứ tư à? Vậy cũng được.

Cô ngẫm lại — năm này là lúc cô đã bình định xong các nước chư hầu xung quanh, bản đồ đã được thống nhất.

Trước đó cô bận đến quay cuồng: vừa phải lo quốc sự, vừa phải cày cấp cho nhân vật chính, đến cả hậu cung còn chưa đặt chân vào lần nào. Chỉ sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, cô mới có thời gian bắt đầu mối tình hoa lệ lãng mạn này.

Khoan đã…

Nếu năm nay là năm cô và Tử Ngọc bắt đầu yêu nhau, vậy có nghĩa là…

Cô ngẩng đầu nhìn Tử Ngọc, giọng run run: “Tử Ngọc… bây giờ là tháng mấy rồi?”

Tử Ngọc mỉm cười nói: “Tháng chín rồi.”

Trước mắt cô tối sầm.

Tháng chín, chẳng phải là đúng vào thời điểm cô liên tục đọc save để cố gắng có thai với Tử Ngọc đó sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play