Thấy hắn quả thực dừng bước, ánh mắt Bội Quân liền sáng lên. Nàng ngây thơ ngẩng đầu, khẽ lắc tay hắn, giọng nói mang theo vài phần đắc ý:
“Thiếp đã biết Hoàng thượng sẽ không đi… Hoàng thượng thật tốt với thiếp mà…”
Dận Chân mặt không đổi sắc nhìn nàng làm nũng, tay khẽ giật nhẹ một cái, sau đó lại phất tay còn lại, lệnh cho đám cung nhân lui xuống. Ngay sau đó, thanh âm lạnh lùng vang lên không báo trước, khiến cả không khí như đông đặc:
“Dám lấy long thai ra để tranh sủng, Phú Sát thị, gan của ngươi cũng lớn thật!”
Lời răn dạy đột ngột khiến Bội Quân không kịp trở tay, thần sắc nàng khựng lại, đôi mắt ngây dại mơ hồ, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng siết chặt lấy tay hắn. Giây lát sau, vành mắt đỏ hoe, nàng mím môi, mang theo chút uất ức cãi lại:
“Hoàng thượng, thiếp không hề tranh sủng, rõ ràng thiếp đã là kẻ thất sủng từ lâu…”
Bộ dáng nàng thẳng thắn, chân thành, lời nói lại như lẽ đương nhiên, khiến Dận Chân bất giác khựng lại trong thoáng chốc. Hắn nhíu mày nhìn nàng, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt long lanh ánh lệ kia, thì bao nhiêu giận dữ cũng như tắt lụi dần — càng huống chi, hắn vốn cũng chưa thật sự nổi giận với nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT