A Nhược cố gắng nhẫn nhịn, môi mím chặt, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở: “Đây là chủ tử, đây là chủ tử, đây là chủ tử… chủ tử cái gì chứ, hừ!”

Quả thực là điên rồi! Người này vừa mới bị cấm túc, vậy mà đã dám mở miệng khắp nơi nhục mạ tâm can bảo bối của Vương gia. Biết đâu tai mắt do Vương gia phái đến vẫn chưa rời đi, đến lúc đó nếu lời lẽ xúc phạm ấy truyền đến tai Vương gia, tội danh vô lễ, cả đời Vương gia mất mặt, thì người bị vạ lây há chẳng phải chính là nàng sao? Muốn chết thì xin tự đi, cần gì phải kéo theo ta?

Nàng cúi đầu nhìn dáng vẻ thanh cao của chủ tử, thần sắc khinh thường như thể ngàn đời không đổi. A Nhược hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa, rồi gắng nặn ra một nụ cười, khẽ khàng, giống như lo lắng mà lên tiếng:

“Chủ nhân, có phải người nghĩ nhiều quá rồi chăng? Câu kia người ta vẫn thường nói… ừm… ‘Lấy lòng tiểu nhân mà đo bụng quân tử’ phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play