Quanh mình lặng ngắt như tờ, tiếng thở cũng như đông lại. Vĩnh Kỳ là người đầu tiên hoàn hồn.
Thấy Hoàng A Mã bỗng chốc đổi sắc, giận dữ đến mức cơ hồ chẳng buồn che giấu, tim hắn như bị siết chặt, bất giác sinh ra bất an. Vốn định mở miệng cầu tình cho mấy người kia, mong có thể làm dịu bớt bầu không khí đang căng như dây đàn, nhưng chẳng hiểu vì sao, lời vừa tới môi lại chần chừ không thốt ra.
Hắn mím chặt môi, vô thức chạm phải ánh mắt của nàng – đôi mắt trong veo mà lấp lánh như được ướp ánh trăng, là ánh mắt của Kim Tỏa. Nàng khẽ ngẩng đầu, trong giây lát vừa đẹp đến nao lòng, vừa run rẩy đầy sợ hãi, khiến hắn sững lại.
Bên tai dần nóng bừng, máu dồn lên, hắn thấy đầu óc như choáng váng, trước mắt thoáng mờ, thần sắc cũng đờ đẫn đi.
Ánh mắt hắn chậm rãi rời khỏi bóng dáng đang cúi gằm kia, nhìn sang Tiểu Yến Tử cùng Tử Vi – một người tròn mắt kinh ngạc, một người như chẳng dám tin. Sau cùng, hắn đưa mắt về phía Phúc Nhĩ Khang đang khiếp sợ, khó hiểu.
Lý trí trở lại, chân mày hắn chau chặt, sắc mặt cũng dần trầm xuống. Bao nhiêu mối dây rối trong đầu bỗng nối liền thành một mạch – từng việc, từng việc, đều đầy rẫy những điều trái lẽ.
Phúc gia, Lệnh Phi, Phúc Nhĩ Khang, Tiểu Yến Tử… bọn họ thực là trung thần sao? Thực là người thuận theo phép nước sao? Là kẻ tốt ư? Vì cớ gì hết lần này đến lần khác coi thường cung quy, giẫm đạp lên tôn nghiêm hoàng thất?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT