Ỷ Mai Viên.
Chân Hoàn sắc mặt tái xanh, quỳ rạp dưới ánh nắng gay gắt giữa sân, trời oi ả hun đốt khiến trước mắt nàng tối sầm, đầu gối sưng đau như bị thiêu đốt. Dù đã cách hai lớp váy áo, cơn đau vẫn len lỏi vào tận xương tủy, khiến nàng chỉ muốn ngất đi ngay tại chỗ.
Trong lòng cuồn cuộn oán hận và uất ức, như từng ngọn sóng dữ dội phủ lên tâm can. Nhưng thân là một vị ti tần không được sủng ái, nàng chẳng có tư cách đứng lên, lại càng chẳng có điểm tựa để dựa vào. Nàng chỉ có thể mặc cho Tề phi ngu muội kiêu căng mà giày vò, nhục mạ.
Trời cao sao lại bất công đến thế?
Chính vì vậy, nàng mới khao khát được sủng ái, mới muốn giành lấy thánh tâm, mới muốn từng bước trèo lên cao. Không phải để cầu vinh hoa phú quý cho bản thân, mà là để báo thù cho đứa con đã mất của mình!
Hoa phi tàn nhẫn, tâm địa hiểm độc, sau lưng lại có gia thế hậu thuẫn, còn được Hoàng hậu cấu kết nâng đỡ. Nếu muốn kéo hai người đó xuống vũng bùn, khiến họ nhận lấy quả báo, thì duy chỉ có Hoàng thượng mới có quyền định đoạt.
Mà nàng—chỉ khi giành được sủng ái, mới có tư cách bước vào ván cờ tranh đấu ấy. Chỉ khi trở nên cao quý, mới có thể từng bước một, kéo hết đám người hại nàng xuống bùn nhơ không ngóc đầu lên được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play