Bội Quân cũng không dễ dàng bỏ qua như thế, ngược lại lại càng không chịu nhún nhường.
“Nương nương lấy cớ gì mà nói thế?”
Nàng mím môi, hàng mi dài cong cong, đuôi mắt nhẹ nhướng, tuy chẳng nở nụ cười, nhưng trên gương mặt vẫn như có ba phần ôn nhu, chỉ là lúc này lại lạnh nhạt nói:
“Hậu cung trên dưới, cho dù chỉ là một cung nữ chăm hoa tưới cỏ cũng biết, Hoàng thượng người đối với Thuần Nguyên Hoàng hậu ân sủng sâu đậm, tâm như thiết thạch, xưa nay chẳng hề dao động.”
“Thần thiếp chỉ là một phi tử, lại còn mang tính tình chẳng phải hiền lương nhu thuận, ưa nũng nịu, hay dỗi hờn, làm sao có thể so với vị nguyên phối đích thân phận, càng chẳng thể sánh cùng người có cốt cách ôn nhu như nước, điềm đạm như ngọc, có tấm lòng từ bi của Bồ Tát?”
“Nghe nói sở dĩ Toái Ngọc Hiên năm ấy được sủng ái, cũng là nhờ vào ánh sáng từ Thuần Nguyên Hoàng hậu. Từ khi còn là Vương gia, Hoàng thượng đã từng cảm mến, đến nay ngót nghét mấy năm, cớ sao vẫn còn vấn vương không dứt? Thần thiếp tuy ngu muội, nhưng cũng chẳng phải kẻ hồ đồ. Hoàng thượng, cần gì phải dùng lời hoa mỹ để dối gạt người?”
Nàng vừa nói, đôi môi hồng khẽ mấp máy, lời lẽ như dao găm chẳng chút nể nang. Dận Chân nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, lưng áo đã sớm đầm đìa mồ hôi lạnh, trong lòng vừa kinh vừa khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT