Hoàng thượng hạ triều vẫn chưa về, Vĩnh Thọ cung nội một phen biến động lại chẳng hề giấu được, tuy hậu cung chúng phi không ai biết rõ đầu đuôi, nhưng Hoàng hậu nương nương vốn tai mắt linh thông, đã sớm nghe được phong thanh.
Sắc mặt người trầm hẳn xuống, gương mặt vốn đoan chính tú lệ cũng bị tức giận bẻ cong đến vặn vẹo, gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra hai tiếng:
“Phú Sát thị! Phú Sát thị!”
Lời vừa dứt, lại chỉ là thoáng chốc ngắn ngủi, Hoàng hậu đã đem cơn giận nuốt ngược vào lòng, chậm rãi hít sâu một hơi, ánh mắt liếc về phía trước —— nơi hai con anh vũ béo tròn sắc lông rực rỡ đang ríu rít không thôi. Tiếng chim vang vọng bên tai, càng khiến trong mắt người thêm đậm vẻ lãnh đạm giễu cợt.
“Phú Sát thị tuy có vài phần tư sắc, tính tình thì ương ngạnh, thối nát đến khó ngửi, nhưng hết thảy những thứ đó chẳng qua chỉ thành lập trên cơ sở Hoàng thượng sủng ái nàng mà thôi. Nếu không có long ân của bệ hạ, nàng là gì chứ? Nàng... chẳng là gì cả!”
Tiễn Thu, cung nữ thân cận, lo lắng liếc nhìn sắc mặt chủ tử, lập tức nhẹ giọng phụ họa:
“Nương nương nói chí phải. Vị kia trong Vĩnh Thọ cung hiện tại ngang ngược kiêu căng, đơn giản là vì không cam chịu. Nhưng đợi đến khi bệ hạ hồi cung, lớp giấy cửa sổ kia bị xé toang...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT