Bội Quân đưa tay nhẹ vuốt bụng, chậm rãi nhướng mày liếc nhìn về phía trước, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Chân Hoàn còn chưa kịp thu hồi. Trong đôi mắt kia dù che giấu khéo léo vẫn khó giấu vẻ oán giận và bất mãn, tất cả rơi vào trong mắt nàng. Sắc mặt lập tức trầm xuống, nàng nhíu mày, cất tiếng quở trách:
“Hoàn Tần, ánh mắt ngươi đảo qua đảo lại là đang nhìn cái gì vậy? Gan cũng quá lớn đi, lại dám nhìn bản cung như thế!”
Chân Hoàn nhất thời sắc mặt khẽ cứng, song cũng rất nhanh trấn định, điềm nhiên giải thích:
“Thần thiếp chẳng qua chỉ vô tình liếc qua, thấy bụng của Quý phi nương nương có vẻ hơi lớn quá mức, nương nương cần chi phải giận dữ đến vậy...”
Bội Quân nghe xong không vui, lạnh lùng liếc nàng một cái, còn chưa kịp mở lời, đã bị Hoa phi bên cạnh cướp trước, mặt sa sầm quát lớn:
“Long thai của Quý phi là được Hoàng thượng và bản cung hết mực bảo dưỡng, chăm lo cẩn trọng, tự nhiên là khỏe mạnh, ngươi là thứ gì mà cũng dám bàn luận? Chẳng nói tới địa vị tôn quý của Quý phi, Hoàn Tần ngươi thân mang tần vị, lại ỷ vào một cái thai chưa rõ nặng nhẹ mà dám mở miệng bình phẩm người cao hơn một bậc? Ngươi nhìn lại xem cái bụng ấy có thể sánh được với long thai của nương nương hay không, đã có ai trong cung thực tâm để mắt tới? Không biết tôn ti trật tự, ngươi quả thật không ra thể thống gì!”
Nay vốn đã là oan gia ngõ hẹp, Hoa phi tuy hiện thời đã bớt phần tranh sủng, nhưng mối hiềm khích cũ với Chân Hoàn vẫn còn nguyên đó. Nay thấy nàng dám bất kính với Bội Quân, cơn giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, miệng lưỡi cũng chẳng hề nương tình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play