Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.
Giang Chiêu hiểu ý Hoàng thượng là không muốn mình truy cứu quá mức, bèn nói: “Vi thần lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng thượng.”
Hoàng đế do dự một lát rồi “ừ” một tiếng. Giang Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Trời đã tối rồi, vi thần xin cáo lui.”
Hoàng đế nhìn Giang Chiêu rồi khẽ mỉm cười, nụ cười tựa gió xuân ấm áp làm hoa nở khắp sơn cốc: “Giang khanh, trời đã tối, e rằng cửa cung đã đóng rồi. Trẫm và khanh quen biết nhau đã mấy năm, thân là quân thần nhưng chưa từng có dịp trò chuyện thỏa thích. Hôm nay, khanh cứ coi như đang đến phiên trực, nghỉ lại trong cung một đêm, cùng trẫm hàn huyên vài câu, được không?”
“Việc này…” Giang Chiêu nhìn Hoàng đế, vốn định nói rằng việc này không hợp lễ pháp, nhưng lại không biết từ chối thế nào, đành đáp: “Vi thần tuân chỉ.” Hoàng đế bật cười sảng khoái.
Sau đó, ngự y tiến vào thay thuốc cho Giang Chiêu, cẩn thận dặn dò vài câu về chuyện ăn uống và những điều cần chú ý rồi rời đi.
Hoàng đế vốn muốn Giang Chiêu nằm nghỉ trên ngự sập để cùng ngài trò chuyện, nhưng Giang Chiêu nhất quyết không chịu, nên hai người bèn đứng dậy đi ra gian ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play