Hai mươi vạn thành công được chuyển đi, tên đòi nợ cũng giữ lời hứa, thực sự thả bọn họ.

Tên đòi nợ vừa ý nhìn tài khoản đã có thêm hai mươi vạn, vui vẻ nói với Thẩm Tây Trạch: "Lần này mày gặp may đấy."

"Anh em, chúng ta đi!"

Một đám người ùn ùn rời đi.

Rất nhanh, con ngõ nhỏ chỉ còn lại An Ngưng và Thẩm Tây Trạch với vẻ ngoài thảm hại.

An Ngưng cẩn thận đi đến cạnh Thẩm Tây Trạch, định đỡ anh dậy: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Tây Trạch né tránh, tự mình đứng lên.

Anh không muốn An Ngưng chạm vào mình, sợ làm bẩn cô.

An Ngưng bối rối rụt tay về, nhìn anh, chỉ vào vết bầm ở khóe miệng anh, quan tâm nói: "Cậu bị thương rồi, có cần đi bác sĩ không?"

Rõ ràng là bị anh liên lụy, vậy mà còn đến quan tâm anh.

Một cô gái nhỏ tràn đầy lòng tốt.

"Không cần."

Giọng điệu Thẩm Tây Trạch lạnh nhạt: "Cậu vừa nãy không nên cho bọn họ tiền."

An Ngưng sững sờ một chút, rồi đôi mắt cong lên: "Không sao đâu, cậu không bị đánh là tốt rồi."

Trái tim Thẩm Tây Trạch lỡ mất một nhịp.

Anh khẽ cúi đầu, rũ mắt xuống, che đi khuôn mặt bơ phờ của mình, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Tiền tớ sẽ trả lại cậu."

An Ngưng chớp chớp mắt: "Không sao đâu..."

"Cho tớ WeChat, tớ chuyển trước cho cậu một phần." Thẩm Tây Trạch ngắt lời cô.

"...À."

An Ngưng lấy điện thoại ra, thuận lợi thêm WeChat của Thẩm Tây Trạch, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười.

Thấy chưa, thêm WeChat đơn giản đến mức nào.

Thẩm Tây Trạch không nói một lời chuyển tới bảy vạn năm nghìn đồng.

"Phần còn lại tớ sẽ nhanh chóng trả lại cậu."

"Không sao đâu, tớ không gấp."

Nghe vậy, Thẩm Tây Trạch bỗng nhiên bật cười, không biết là châm biếm hay khó hiểu: "Người giàu đều đơn thuần như cậu sao?"

An Ngưng sững sờ: "Cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Tây Trạch rũ mắt, nhìn số dư chỉ còn 500 đồng, bỏ điện thoại vào túi: "Đi thôi, ra ngoài đã."

Anh dẫn đầu bước ra ngoài.

An Ngưng vội vàng bước nhanh hai bước đuổi theo anh.

Cô gái tò mò quay đầu nhìn anh, lén lút liếc hết lần này đến lần khác, lại có chút đáng yêu.

Lại một lần nữa lén nhìn, Thẩm Tây Trạch quay đầu, chính xác bắt quả tang: "Có chuyện gì sao?"

Bị bắt gặp lén nhìn, An Ngưng ngượng ngùng đỏ mặt.

"Tớ... tớ muốn hỏi, cậu có phải tên là Thẩm Tây Trạch không?"

Đáy mắt Thẩm Tây Trạch hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Cậu biết tớ sao?"

"Cũng coi như vậy. Tớ biết cậu học khoa Máy tính, là thủ khoa, tham gia rất nhiều cuộc thi, giành được rất nhiều giải thưởng, rất giỏi." An Ngưng lén lút liếc anh một cái, bổ sung: "Hơn nữa còn rất đẹp trai."

Không phải là chưa từng có nữ sinh nào tỏ tình với Thẩm Tây Trạch, nhưng lần này lại có chút không giống.

Tai Thẩm Tây Trạch không tự chủ được mà nóng lên.

An Ngưng khẽ cong môi cười: "Hôm nay gặp, quả nhiên rất đẹp trai."

Tai Thẩm Tây Trạch càng nóng hơn.

An Ngưng: "À đúng rồi, tớ vẫn chưa nói cho cậu tên tớ nhỉ?"

Thẩm Tây Trạch ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Không cần, tớ biết rồi."

An Ngưng ngạc nhiên: "Cậu biết ư?"

"Ừm."

Thẩm Tây Trạch kiệm lời như vàng, sẽ không nói thêm.

Ánh mắt liếc sang cô gái ôn nhu lại hoạt bát bên cạnh, Thẩm Tây Trạch không khỏi nảy sinh nghi hoặc, cô ấy thật sự không biết mình rất được chào đón ở trường sao?

Thấy anh không chịu nói, An Ngưng lại hỏi chuyện khác: "Vừa nãy những người đó là ai vậy? Sao họ lại tìm cậu gây phiền phức? Cậu thật sự nợ họ nhiều tiền lắm sao?"

Thẩm Tây Trạch trầm mặc.

"Lại không nói à?" An Ngưng bĩu môi: "Thôi được, không nói cũng được. Dù sao tiền của cậu cũng trả hết rồi, họ sẽ không tìm cậu nữa đâu."

Thẩm Tây Trạch thầm nghĩ không phải vậy.

Tiền của anh chưa trả hết, chỉ là chủ nợ đã thay đổi mà thôi.

Nhưng dù sao đi nữa, anh vẫn phải cảm ơn An Ngưng.

Anh bỗng nhiên dừng bước, quay người nhìn về phía An Ngưng. Một lời cảm ơn trịnh trọng mới vừa ấp ủ, còn chưa kịp nói ra, thì lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn.

Cơ thể Thẩm Tây Trạch thoáng cứng đờ.

Vô số ý nghĩ vụt qua trong đầu anh.

Rất thơm, cũng rất mềm, còn nữa... cô ấy vẫn bị làm bẩn rồi.

An Ngưng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng rời khỏi lòng anh: "Tớ không cố ý đâu, có cục đá, tớ không đứng vững nên..."

"Không sao."

Lời cảm ơn ấy rốt cuộc không tìm được cơ hội để nói ra.


Sau khi chia tay, nụ cười trên mặt An Ngưng dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt quyết tâm phải đạt được.

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên mà cô đã tỉ mỉ thiết kế cho nam chính. Chắc chắn anh ấy sẽ có ấn tượng sâu sắc.

Cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống vô cùng cảm động, những ký chủ chuyên nghiệp như An Ngưng đã không còn nhiều.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng, An Ngưng bắt máy.

"Đại tiểu thư, thế nào rồi, có vừa lòng không?" Giọng Lê Phong truyền đến từ đầu dây bên kia.

An Ngưng không tiếc lời khen ngợi: "Cậu làm rất tốt."

"Vậy có phần thưởng không?"

"Cậu muốn phần thưởng gì?"

Lê Phong suy nghĩ một lát, nói: "Cứ nợ đi, khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho cô."

"Được thôi."

Còn việc đến lúc đó có thừa nhận hay không, thì tùy thuộc vào tâm trạng của An Ngưng.

Ngắt điện thoại, An Ngưng khẽ nói "Thú vị."

Nhanh như vậy đã không gọi "chị dâu" nữa rồi. Tên đàn em của vị hôn phu này thật sự có rất nhiều tâm tư.


Trở lại ký túc xá thay quần áo xong, Thẩm Tây Trạch nhìn danh sách WeChat vừa mới thêm, ngẩn người.

Ảnh đại diện WeChat của An Ngưng là một chú Corgi đáng yêu, bên cạnh lộ ra một bàn tay trắng nõn thon dài, chiếc vòng tay ở cổ tay giống hệt chiếc An Ngưng đeo hôm nay.

Anh như bị ma xui quỷ khiến mà lưu lại bức ảnh này.

Tan học về phòng, cậu bạn cùng phòng ngạc nhiên nhìn anh: "Mày không phải có việc ra ngoài sao?"

"Xong việc rồi."

Cậu bạn cùng phòng không nghĩ nhiều, "À" một tiếng, đặt sách vở xuống đi lấy nước.

Thẩm Tây Trạch nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nói: "Ảnh chụp lúc trước, mày có thể gửi cho tao không?"

"Ảnh gì?" Cậu bạn cùng phòng vừa lấy nước vừa hỏi.

"Chính là..." Thẩm Tây Trạch do dự một thoáng, vẫn nói ra: "Cái ảnh mày chụp lúc trước, ảnh của An Ngưng ấy."

Cậu bạn cùng phòng sững sờ, mắt tròn xừng xưng.

Mãi đến khi bị bỏng, hắn ta mới giật mình, càng khoa trương và ngạc nhiên hơn: "Mày đổi tính à?"

Thẩm Tây Trạch duỗi chân dài, đá hắn ta một cái.

Cậu bạn cùng phòng la oai oái né tránh, như thể lần đầu tiên hắn ta quen biết Thẩm Tây Trạch vậy.

Gửi ảnh xong, cậu bạn cùng phòng đắc ý nói: "Tao biết ngay mà, không ai có thể cưỡng lại được mị lực của hoa khôi A Đại đâu!"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play