Sáng hôm sau, Thân Ấu Vi ngủ nướng đến bữa sáng cũng không ra ăn. Mười một giờ, Quan Thiện Ngôn đến gõ cửa phòng cô, hỏi cô đã dậy chưa.
"Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em không phải vẫn chưa dậy đấy chứ?" Quan Thiện Ngôn gõ cửa xong, đứng ngoài cửa không đi. Thân Ấu Vi đã tỉnh một lúc rồi, cứ nằm ườn trên giường chơi điện thoại. Nghe thấy Quan Thiện Ngôn gõ cửa, cô mới bò dậy mở cửa cho anh.
Quan Thiện Ngôn nhìn mái tóc rối bù của cô, khẽ nhướng mày: "Em thế này mà còn nói hôm nay đi chùa thắp hương à?"
Anh vừa nhắc đến chuyện này, Thân Ấu Vi liền buồn bực: "Em vẫn đang chọn đi chùa nào đây này?"
Tạ Minh Thu đi ngang qua nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, liền nói: "Đương nhiên là Chùa Thanh Tịnh rồi, Chùa Thanh Tịnh linh lắm đấy."
Thân Ấu Vi cũng biết Chùa Thanh Tịnh quanh năm hương khói nghi ngút, nhưng Chùa Thanh Tịnh lại ở trên núi Thanh Tịnh: "Không được, con bị PTSD với việc leo núi, đặc biệt là núi Thanh Tịnh."
Chuyện Thân Ấu Vi suýt ngã xuống vách đá đã là chuyện mười lăm năm trước rồi, lúc đó cô còn nhỏ, tuy bị hoảng sợ nhưng người lớn nghĩ qua một thời gian cô sẽ dần quên đi, không ngờ cô vẫn luôn nhớ chuyện này, thậm chí sau đó còn không dám đi leo núi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play