Bên cạnh dòng suối ở hậu điện Lãnh Tuyền Cung, trong lúc Trấn Vũ đang cho cá trong suối ăn, Trọng Chiêu một bên quỳ trên mặt đất, chịu phạt roi. Mỗi một roi quất xuống đều mang theo linh lực, không bao lâu sau lưng của Trọng Chiêu đã rách da tróc thịt, nhưng hắn vẫn quỳ thẳng lưng, không kêu lấy một tiếng.
Phục Linh trong lòng đau xót, tiến lên cầu tình:
"Cung chủ, Trọng Chiêu ở Tĩnh U Sơn bất kính với người quả thật là đại tội, nhưng xin Cung chủ nể tình công lao trước đây của hắn, tha cho hắn một lần."
Trấn Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đối với hắn tình thâm nghĩa trọng thật đấy, bất quá bổn tôn thấy rằng, tình ý của hắn, e rằng không đặt trên người ngươi. Hôm nay hắn dám vì Bạch Thước mà động thủ với bổn tôn, làm sao biết được ngày sau hắn sẽ không vì nàng ta mà đối đầu với bổn tôn?"
Ánh mắt Phục Linh thoáng qua một tia đau đớn, nhưng nàng vẫn khẩn cầu: "Hắn và Bạch Thước từng chung hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, Phục Linh nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, Trọng Chiêu đối với Cung chủ một lòng trung thành, tuyệt không hai lòng!"
Nhìn thấy Phục Linh quỳ gối cầu xin không ngừng, đôi mắt vốn trầm mặc của Trọng Chiêu lóe lên một tia xúc động, hẳn cúi đầu trước Trấn Vũ: "Chuyện này không liên quan đến Phục Linh, Trọng Chiêu phạm thượng, cam tâm chịu phạt."
Nhìn vẻ cứng cỏi, bất khuất của Trọng Chiêu, Trấn Vũ châm biếm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT