Lần đàn tấu này, so với lần trước càng thêm lưu loát, hoàn mỹ, ý cảnh càng mạnh.
Theo tiếng đàn không ngừng truyền ra, Diệp Phục Thiên và Hoa Thanh Thanh chỉ cảm giác đã trải qua một đoạn nhân sinh, đã trải qua tâm cảnh thăng hoa. Ý chí đế vương thống trị thiên hạ kia lần nữa từ trên người Diệp Phục Thiên tràn ngập ra. Đỉnh núi Thiên Sơn này, phảng phất chỉ có một mình hắn. Tuyết bay đầy trời rơi xuống trên người, ý cảnh của hắn dung nhập vào trong đó, linh khí vô tận buông xuống, như là theo tiếng đàn mà động. Tiếng đàn, chúa tể linh khí cả tòa Thiên Sơn lưu động.
Trong lúc đàn tấu, Diệp Phục Thiên chỉ cảm giác ý chí của mình dung nhập vào trong tuyết trắng vô tận, hòa làm một thể, từ trời cao rơi xuống, tràn ngập tới Thiên Sơn. Cảm giác của hắn nương theo bông tuyết bay xuống kéo dài ra. Hắn phảng phất thấy được hình ảnh trên sơn đạo.
Hắn thấy được Phật tử của Thiên Thu Tự gian nan leo núi. Đến khi gần tới đỉnh núi, hắn đã khó có thể nhấc chân lên. Trên người tuy có Phật quang, nhưng cũng không còn bảo tướng trang nghiêm như lúc trước, sắc mặt hơi giãy dụa, trong con ngươi Phật đạo, mơ hồ còn có một luồng tà mang.
Khi bông tuyết rơi xuống trên người, Phật Tử nhíu mày, như là cảm giác được cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên Thiên Sơn, hô:
"Ai đó?"
Giờ khắc này, Phật Tử cảm giác được có người đang nhìn mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play