Hoa Thanh Thanh liếc nhìn Dư Sinh. Sau đó, nàng bước ra ngoài. Thân thể nàng tỏa ra ánh sáng chói mắt, lơ lửng giữa không trung. Nàng khoanh chân ngồi xuống. Trên người nàng, thánh khiết quang huy tỏa ra rực rỡ. Pháp tướng xuất hiện. Một vòng sáng chói mắt bao phủ lấy nàng. Một đạo thân ảnh thánh khiết xuất hiện trong vòng sáng, giống như thần nữ.
Thánh khiết quang huy bao phủ lấy Dư Sinh. Tiếng đàn vang lên. Ma quang trên người Dư Sinh giống như gặp phải khắc tinh, bị áp chế.
"Thánh Âm Khúc!"
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Thanh Thanh. Lúc này, nàng giống như một vị tiên tử, thánh khiết, cao quý. Ngay khi tiếng đàn vang lên, Diệp Phục Thiên liền hiểu ra. Hoa Thanh Thanh mới là người thích hợp nhất để tấu lên Thánh Âm Khúc. Tiếng đàn của nàng, mang theo hơi thở thần thánh. Âm luật và ý cảnh hoàn mỹ kết hợp với nhau.
Tiếng đàn vang vọng khắp nơi. Mọi người đều nhìn về phía Hoa Thanh Thanh. Mười ngón tay nàng thon dài, trắng nõn. Đôi tay ấy, rất đẹp, giống như con người nàng vậy. Khi nàng gảy đàn, giống như tiên nữ, khiến cho người ta không đành lòng mạo phạm. Không trách, Lộ Nam Thiên lại si mê nàng như vậy.
Lúc này, bọn họ mới biết, thì ra lúc trước Hoa Thanh Thanh căn bản không có ra tay. Nàng không muốn tham gia vào trận chiến này. Nhưng mà, tình hình lúc này, nàng không thể không ra tay.
Rất nhiều lúc, con người không phân biệt được đúng sai. Chỉ là lúc sinh ra, đã quyết định lập trường của mình. Diệp Phục Thiên không giết Sở Yêu Yêu, không chỉ bởi vì Sở Yêu Yêu nói với hắn bốn chữ "Ta thích ngươi". Mà còn bởi vì, hắn không tìm được lý do gì để giết nàng. Sở Yêu Yêu chưa từng muốn giết hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT