"Cha!" Tần Y có chút lo lắng.
"Nha đầu, con hãy ở trong thành, đừng vào Thiên Yêu Sơn." Tần Soái căn dặn. Tần Y bất an nhìn phụ thân, muốn theo sau, nhưng Diệp Phục Thiên ở sau lưng nói: "Sư tỷ, tỷ đi ngược lại sẽ chỉ khiến Tần tướng quân thêm phiền lòng."
Đôi mắt đẹp của Tần Y cứng lại. Nàng hiểu rõ Diệp Phục Thiên nói thật, bây giờ nàng chỉ là võ tu Thức Tỉnh tầng tám mà thôi.
"Phục Thiên, bây giờ chúng ta có thể làm gì?" Tần Y quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt có chút bối rối. Thân thể hai người gần như dán vào nhau, Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tần Y. Hắn chớp chớp mắt nói:
"Sư tỷ, ta có thể làm gì sao?"
". . ." Tần Y liếc nhìn khoảng cách giữa hai người, mặt cười chớp mắt đỏ lựng, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào ngực Diệp Phục Thiên, giận mắng: "Đồ xấu xa!"
Nói rồi, nàng vội vàng xoay người. Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm, lại nói: "Yên tâm đi, thành Thanh Châu có Tần tướng quân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tần tướng quân cũng sẽ bình an vô sự."
"Ừm." Tần Y gật đầu, biết Diệp Phục Thiên có ý xoa dịu tâm trạng của mình.
"Ngươi còn không xuống?" Tần Y đỏ mặt nói.
Diệp Phục Thiên thành thật nhảy xuống, bước nhanh về phía trước, nhìn ra xa. Trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, không hề thoải mái như vẻ bề ngoài. Đây chính là thú triều, hắn chỉ có thể an ủi Tần Y, chứ không giúp được gì.
Tin tức thú triều bùng nổ nhanh chóng lan khắp thành Thanh Châu, các thế lực lớn lần lượt nhúng tay vào. Việc này liên quan đến sự sống còn của thành Thanh Châu, ai cũng không thể chỉ lo thân mình. Người tu hành trong thành cũng nhao nhao đến trợ giúp, cùng nhau phong tỏa Thiên Yêu Sơn. Nếu không làm vậy, một khi yêu thú tràn vào thành, quê hương của họ sẽ thực sự gặp đại họa.
Trong thành Thanh Châu, một quân đoàn hùng hậu đang cuồn cuộn hướng về phía học cung. Nhánh đại quân này kẻ đi bộ, người cưỡi chim thú, mặt đất rung lên ùng ùng. Ở những nơi họ đi qua, dân chúng đều lộ vẻ chấn động.
"Có Thanh Châu Vệ của Phủ Thành chủ, còn có người của Mộ Dung thương hội, nhưng những người còn lại là ai?" Dân chúng thành Thanh Châu nghi hoặc.
Có người nhìn thấy y phục của đám người kia có khắc hình vẽ, sắc mặt liền trở nên vô cùng xấu xí.
"Là người của Học cung Hắc Diễm, cường giả thành Hắc Diễm tới."
"Sao lại thế? Thành Thanh Châu ta và thành Hắc Diễm vốn là địch thủ, Thành chủ thống lĩnh Thanh Châu Vệ sao có thể đi cùng quân đoàn thành Hắc Diễm?"
"Không biết." Mọi người sợ hãi không ngừng. Bên kia truyền ra tin tức thú triều, Thanh Châu Vệ chẳng những không cùng Học cung Thanh Châu và quân đoàn Hắc Kỳ Lân chống lại thú triều, mà lại đi cùng người của thành Hắc Diễm. Điều này khiến trong lòng mọi người dấy lên một nỗi bất an, có khả năng thành Thanh Châu thực sự sắp xảy ra đại sự.
Đại quân hùng dũng hướng thẳng đến Học cung Thanh Châu. Khi bọn họ tới nơi, cường giả Học cung Thanh Châu và quân đoàn Hắc Kỳ Lân vẫn đang chống cự sự xâm lấn của yêu thú.
Đại quân khổng lồ vừa đáp xuống đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Rất nhiều đệ tử Học cung Thanh Châu nhìn thấy cường giả trên không trung và mặt đất ùn ùn tiến đến, đều ngây người.
"Vệ Mông." Tần Soái bước ra, ngưng mắt nhìn Thành chủ Thanh Châu Vệ, Vệ Mông, sắc mặt tái xanh: "Ngươi không chỉ thao túng yêu thú xuất sơn, mà còn cấu kết với người của thành Hắc Diễm. Đây là thành trì ngươi thống trị đó!"
"Ta không rõ ngươi nói gì. Lúc này, điều ta làm chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi." Vệ Mông lãnh đạm nói.
"Hạ Phàm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Tần Soái quét về phía đám người Hạ Phàm. Chỉ thấy khóe mắt Hạ Phàm hiện lên một tia sáng tà ác, khinh miệt nhìn Tần Soái. Chỉ là một kẻ thống lĩnh quân đội của đảo thành mà cũng dám dẫn người vây hắn, quả thực cuồng vọng.
"Cung chủ Học cung Thanh Châu ở đâu?" Hạ Phàm không nhìn thẳng Tần Soái, ánh mắt hướng về phía Học cung Thanh Châu. Một bóng người đi ra, tóc trắng xóa, đã qua tuổi thất tuần, nhưng khí chất vẫn bất phàm như cũ. Chính là cung chủ Học cung Thanh Châu - Cổ Mộc. Ông vốn đã sớm không màng thế sự, chuyên tâm tu hành, nếu không phải vì thú triều bạo phát, ông thậm chí sẽ không xuất hiện.
"Thiếu phủ chủ làm vậy có dụng ý gì?" Cổ Mộc hướng về phía Hạ Phàm hỏi.
"Thiên Yêu Sơn gây họa cho thành Thanh Châu nhiều năm, ta thân là Thiếu phủ chủ Đông Hải Phủ, biết được việc này nên cố ý tới thành Thanh Châu, thương lượng cùng Thành chủ cách để ngăn chặn hậu hoạn. Vì vậy, ta đã triệu tập Thanh Châu Vệ, Mộ Dung thương hội cùng với người của thành Hắc Diễm, chuẩn bị tiến công Thiên Yêu Sơn. Không biết Cổ cung chủ và Tần tướng quân có thể phối hợp không?" Hạ Phàm cười nhạt hỏi.
Mái tóc bạc của Cổ Mộc tung bay, thần sắc khó coi. Bây giờ Học cung Thanh Châu có thể nói là trong hoạ ngoài lo, thú triều công kích, sau lưng lại có đại quân phủ xuống. Nếu không bằng lòng, chỉ sợ Học cung Thanh Châu phải gánh lấy tai họa.