Diệp Phục Thiên ấm ức nhìn nàng. Thấy biểu cảm của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ không đành lòng, đưa bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc ra trước mặt hắn.

Nhưng, Diệp Phục Thiên không nắm, vẫn nhìn nàng: "Phải rời đi sao?"

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng chớp. Từ "rời đi" trong miệng Diệp Phục Thiên hiển nhiên không chỉ là tạm biệt ở thời khắc này.

"Yêu nhau rồi không từ mà biệt, sau đó bắt đầu con đường đi tìm tình yêu dài dằng dặc, kịch bản cẩu huyết như vậy lại đặt trên người ta, nàng không cảm thấy như vậy đối với ta rất không công bằng và tàn nhẫn sao?" Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ nói. Mấy tháng ở bên, sao hắn lại không biết tính cách của yêu tinh thế nào. Cho dù có thích hắn, há lại chủ động như thế, hơn nữa với mấy câu nói kia, sao Diệp Phục Thiên lại không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ có một sự thương cảm, chỉ thấy nàng cúi đầu, đôi mắt có chút ửng đỏ, lại không biết nên giải thích thế nào.

"Vậy chàng muốn ta thế nào đây?" Giọng nói của Hoa Giải Ngữ hạ thấp, ngẩng đầu, đôi mắt đẹp không hề tránh né, nhìn thẳng Diệp Phục Thiên.

Nhìn dung nhan hoàn mỹ không khuyết điểm trước mắt, cùng với ánh mắt động lòng người, trái tim Diệp Phục Thiên chớp mắt hòa tan, buồn bực nói: "Cẩu huyết thì cẩu huyết vậy, ai bảo ta thích yêu tinh mất rồi."

Lực sát thương của mỹ nữ mạnh thế đó. . .

Hoa Giải Ngữ nghe được lời của Diệp Phục Thiên, đột nhiên cười, trong lòng rất hạnh phúc. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ bồi thường cho chàng. Hay là, đêm nay ta không đi, ở bên chàng nhé?"

"A. . . Có phải hơi nhanh không?" Mắt Diệp Phục Thiên chớp sáng, đêm nay, cùng hắn?

Chứng kiến biểu cảm bỉ ổi của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ hung hăng đạp hắn một cước: "Chàng nghĩ gì thế, không phải ta có ý này."

"Vậy thì là ý gì?" Diệp Phục Thiên nháy mắt.

"Chàng. . . Ta hối hận rồi." Hoa Giải Ngữ xoay người, cánh tay lại bị Diệp Phục Thiên nắm được. Chỉ thấy Diệp Phục Thiên dịu dàng nói: "Ta đưa nàng về."

"Ừm." Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này đây, nàng không có ý né tránh, tùy ý để Diệp Phục Thiên nắm.

"Chúng ta ngồi thuyền đi." Diệp Phục Thiên nói. Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hai người ngồi xuống một thuyền hoa, xuôi theo hồ Thanh Châu.

Trong hồ Thanh Châu có rất nhiều thuyền hoa, nước hồ sóng gợn lăn tăn, pháo hoa đầy trời vẫn tiếp tục nở rộ. Ngồi bên thiếu nữ nơi đầu thuyền, như người trong tranh vẽ, cảnh tượng đó nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ của du khách.

Lúc này, phía đối diện có một con thuyền đi đến, đầu thuyền có vài bóng người đang đứng, trong đó có hai người nhìn thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, hơi sửng sốt.

"Tần tướng quân, sư tỷ." Diệp Phục Thiên gọi một tiếng.

Tần soái ăn vận đơn giản như người bình thường cùng người nhà đón năm mới. Nhìn thấy cảnh và người như tranh vẽ, ông giơ ngón tay cái hướng về phía Diệp Phục Thiên.

"Rất lãng mạn." Tần Y lại cười nói.

Diệp Phục Thiên run run cười, như đang làm chuyện gì xấu vậy. Thuyền lướt qua nhau, bên cạnh có âm thanh nói: "Vóc dáng của sư tỷ thật đẹp."

"Ừ." Diệp Phục Thiên theo bản năng gật đầu, sau đó phát hiện không đúng, liền thấy Hoa Giải Ngữ đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

"Nhưng ta thích yêu tinh hơn." Diệp Phục Thiên lập tức nói.

"Hừ." Hoa Giải Ngữ giả vờ tức giận hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước. Sau đó, nàng cảm giác được bàn tay đang hướng về phía eo nàng, nhẹ nhàng vòng quanh. Thân thể Hoa Giải Ngữ run lên, cũng mặc cho Diệp Phục Thiên, cơ thể hơi nghiêng, đầu dựa vào vai hắn.

Giờ khắc này, yên lặng mà tuyệt đẹp, khoảng cách giữa hai trái tim như đang kề sát bên nhau.

Trở lại biệt viện học cung Thanh Châu lúc đêm đã khuya. So với thành Thanh Châu phồn hoa, học cung có vẻ rất vắng vẻ. Hoa Phong Lưu đã đi vào giấc ngủ.

An tĩnh bước vào phòng, Hoa Giải Ngữ phát hiện Diệp Phục Thiên lại cùng mình tiến vào khuê phòng, khuôn mặt nàng không khỏi ửng đỏ.

"Muộn thế này, nàng sẽ không đuổi ta đi chứ, buổi tối không an toàn." Hoa Giải Ngữ còn chưa nói gì, Diệp Phục Thiên đã giành mở miệng trước. Thấy Hoa Giải Ngữ nhìn hắn chằm chằm, lại nói: "Nàng nhẫn tâm sao?"

"Gian phòng của chàng đó." Hoa Giải Ngữ nhìn tên vô sỉ này.

"Ngày mai nàng phải rời đi, ta còn muốn nhìn nàng thêm nữa, nếu không. . . không biết khi nào mới có thể nhìn thấy nàng." Diệp Phục Thiên dịu dàng nói. Mặc dù biết là lời ngon ngọt, nhưng Hoa Giải Ngữ có chút mềm lòng, trừng mắt liếc hắn, hôm nay coi như bồi thường cho hắn.

Nàng đi tới bên giường, cởi áo khoác, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Mắt Diệp Phục Thiên sáng rực lên vài phần, sau đó thấy Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Dáng người đẹp không?"

"Hoàn mỹ." Diệp Phục Thiên cảm thấy hơi nóng.

Hoa Giải Ngữ cười đắc ý, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn, đưa lưng về phía hắn, mặt ửng đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play