Sáng sớm hôm sau, hắn mở mắt, cảm giác bản thân đã có chút thay đổi. Thử dùng Quan Tưởng Pháp để nhận biết linh khí trong trời đất, trong đôi mắt của hắn lộ ra nụ cười xán lạn. Hắn biết cảnh giới pháp sư của hắn sắp đột phá tầng tám rồi.
Thấy trên cơ thể cô gái phía trước phủ một lớp tuyết trắng, áo khoác đã ướt nhẹp, Diệp Phục Thiên đi lên trước, nhẹ nhàng gỡ áo khoác xuống. Đúng lúc này, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ chậm rãi mở ra, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Diệp Phục Thiên run rẩy cười, thu tay lại: "Áo khoác ướt rồi, sợ nàng cảm lạnh nên ta giúp nàng cởi ra."
"Thật sao? Không có ý đồ khác chứ?" Hoa Giải Ngữ như cười như không nhìn hắn.
"Ta là loại người như vậy sao?" Diệp Phục Thiên nhìn thấy nụ cười của yêu tinh, bất giác lùi lại một bước.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nói.
Lúc này, có tiếng động truyền đến, Dư Sinh đi ra khỏi phòng, tiến về phía này, ánh mắt cổ quái nhìn hai người.
"Ta đi đây, hai người cứ tiếp tục." Dư Sinh vừa nói vừa bước nhanh rời đi. Mới sáng sớm đã liếc mắt đưa tình, có nghĩ đến cảm nhận của Dư Sinh không cơ chứ?
Diệp Phục Thiên ở lại biệt viện cùng Hoa Phong Lưu, đánh đàn tu hành, có mỹ nhân làm bạn, thời gian trôi nhanh vun vút, thoáng chốc đã gần hết năm.
Một ngày nọ, có một con yêu thú to lớn xông vào học cung Thanh Châu, là một con hắc điểu. Người của học cung Thanh Châu muốn chặn lại nhưng hắc điểu vừa tung cánh đã hóa thành cuồng phong, không ai có thể tới gần.
Có bóng người thấp thoáng đang ngồi trên hắc điểu, cầm đầu là một già một trẻ, khí chất phi phàm.
"Chính là nơi đó." Ngón tay của lão nhân chỉ vào một nơi nào đó ở học cung Thanh Châu, lập tức hắc điểu giương cánh bay đi. Dọc đường, cung chủ Thổ Hành cung Thạch Trung xuất hiện, quát lớn một tiếng: "Làm càn!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, một cơn lốc trực tiếp giáng xuống, sức mạnh cuồng bạo đánh bay hắn. Hai bóng người đang ngồi trên yêu thú thậm chí không thèm liếc hắn một cái, bay thẳng đến một tòa biệt viện nào đó.
Ở biệt viện, một thân ảnh bạch y cất bước ra, đạp mây tiến đến, tới trước mặt hắc điểu không một tiếng động.
"Hoa Phong Lưu." Lão nhân thấy thân ảnh bạch y xuất hiện, cười lạnh: "Thời gian ba năm đã đến, Giải Ngữ tiểu thư đâu?"
"Thời gian ba năm chưa hết, các người đã đồng ý không làm phiền nó." Hoa Phong Lưu thờ ơ đáp lại.
"Sắp hết năm rồi, chẳng lẽ mấy ngày này ngươi cũng không chịu bỏ qua? Giải Ngữ tiểu thư thiên phú trác tuyệt, theo ngươi lãng phí ba năm, còn chê không đủ?" Lão nhân lạnh lùng quát.
"Chưa tới chính là chưa tới." Hoa Phong Lưu thản nhiên đáp lại.
"Chu Mục bái kiến Cầm Ma tiền bối." Lúc này, thiếu niên bên cạnh lão nhân khẽ khom người hành lễ với Hoa Phong Lưu. Tuy khách khí nhưng nụ cười trên khóe môi của hắn lại có vài phần kiêu ngạo của tuổi trẻ, mơ hồ có chút khinh thường.
Hoa Phong Lưu quét mắt nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
"Năm đó sư tôn phế bỏ mệnh hồn của Cầm Ma tiền bối, mấy năm nay trong lòng vẫn bất an, đặc biệt lệnh cho ta đến thăm xem Cầm Ma tiền bối có mạnh khỏe không." Chu Mục mỉm cười nói. Đôi mắt Hoa Phong Lưu đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được, nhìn thẳng Chu Mục, có điều ông cũng không tính toán với một thiếu niên, ánh mắt nhìn lão nhân bên cạnh:
"Ông mang đệ tử của hắn đến đây là có ý gì?"
"Đây không phải ý của ta, mà là ý của Họa Thánh. Chu Mục, mười sáu tuổi, Vinh Diệu kỳ, Triệu Hoán Sư." Lão nhân bình thản nói. Ánh mắt của Hoa Phong Lưu khẽ lóe lên, chớp mắt hiểu ra dụng ý của đối phương. Ông đột nhiên nở nụ cười, tóc đen tung bay: "Năm đó hắn đã thua, bây giờ muốn đệ tử của hắn phải thắng sao? Đang nằm mơ nói sảng à?"
"Sư tôn ta phế bỏ mệnh hồn của Cầm Ma tiền bối khiến ngài không thể vào thành Đông Hải, thua chỗ nào?" Chu Mục thờ ơ nói.
"Thắng thua, ngươi há có thể hiểu được." Hoa Phong Lưu cười nói: "Quay về đi, thứ cho ta không rảnh tiếp đãi."
"Hừ, đã như vậy, năm sau ta trở lại đón người. Đến lúc đó nếu ngươi lại dám ngăn cản, gia tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua." Lão nhân cười lạnh, hắc điểu lập tức tung cánh bay về phía xa. Nhìn điểm đen đang dần biến mất, Hoa Phong Lưu cười nói: "Năm đó ngươi đã thua, nếu muốn đặt hy vọng lên người đệ tử, ngươi sẽ phải thua thảm hơn nữa."
. . .
Trong biệt viện, một khúc đàn kết thúc, Diệp Phục Thiên mở mắt, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Mấy ngày nay lão sư không dạy hắn khúc đàn khác, chỉ có Nguyệt Dạ Tẩy Tâm khúc. Ngoài việc tu hành võ đạo, Diệp Phục Thiên chỉ gảy khúc đàn này. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng, cảnh giới võ đạo của hắn đã bước vào Thức Tỉnh tầng tám Bách Biến cảnh, còn cảnh giới pháp sư liên tục đột phá hai cảnh giới, bước vào Thức Tỉnh tầng chín Quy Nhất cảnh. Diệp Phục Thiên biết nguyên nhân là nhờ Nguyệt Dạ Tẩy Tâm khúc.