"Ta nghe nói học cung Thanh Châu vừa tổ chức thi Hương, người đứng đầu là ai?" Ánh mắt thiếu niên kiêu ngạo không gì sánh được, hắn căn bản không nhìn những tên bị đánh ngã xuống đất mà trực tiếp nhìn về phía các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu.

"Mộ Dung Thu." Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mộ Dung Thu trong đám đông, trong lòng cũng không có hy vọng quá xa vời. Tuy nói Mộ Dung Thu thi Hương đệ nhất, nhưng các đệ tử học cung Thanh Châu thấy bất luận là Dư Sinh hay Hoa Giải Ngữ đều mạnh hơn hắn.

Mộ Dung Thu không hề tự tin. Tuy thấy rất nhiều người nhìn về phía hắn nhưng hắn vẫn đứng ở đó, không có ý đi ra.

Thực lực của Thu Nham, người thua ở trận chiến đầu tiên, hoàn toàn không kém hắn.

Các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu cũng nhìn về phía Mộ Dung Thu nhưng bọn họ nhanh chóng thất vọng, Mộ Dung Thu dường như không dám ra chiến đấu.

"Dư Sinh." Một giọng nói vang lên, người lên tiếng là các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong. Nghe nói Dư Sinh đã đột phá tầng chín Quy Nhất cảnh không lâu trước đó. Lãnh Thanh Phong từng chính mắt thấy uy lực của Dư Sinh trong kỳ thi Hương, hắn xuất chiến có phần nắm chắc hơn.

Dư Sinh nhìn Lãnh Thanh Phong không trả lời, cũng không đi ra. Biểu cảm thờ ơ như tảng đá, không hề có một tiếng kháng cự.

"Xem ra trong lòng Dư Sinh vẫn rất khó chịu, hắn không tính xuất chiến." Nhìn biểu cảm của Dư Sinh, trong lòng mọi người rùng mình. Bọn họ không cho rằng Dư Sinh cũng như Mộ Dung Thu không dám ra chiến đấu, mà là không muốn.

Hai tháng qua, Mộ Dung Thu đã vào hàng đệ tử chính thức, thậm chí Dương Tu cũng trở thành thành viên Thuật Pháp cung, nhưng Dư Sinh thì không. Bất luận là Võ Đạo cung hay Kim Hành cung nhiều lần mời nhưng Dư Sinh không vào. Học cung Thanh Châu biết vì sao, bởi vì học cung đã ra lệnh cấm và nghiêm phạt với tên kia, khiến Dư Sinh khó chịu. Có người thậm chí còn suy đoán, nếu như lệnh phạt này vẫn còn, Dư Sinh thậm chí có thể sẽ không ở lại học cung Thanh Châu mà sẽ lựa chọn rời đi.

Vì việc này, có người nói các cung chủ học cung Thanh Châu đã cãi nhau một trận, nhưng có vài người vẫn không thỏa hiệp.

Vì vậy cho dù là lúc này học cung Thanh Châu đang chịu nhục, Dư Sinh vẫn không muốn xuất chiến. Hắn thấy học cung Thanh Châu nghiêm phạt Diệp Phục Thiên đúng là đang sỉ nhục Diệp Phục Thiên. Trước khi lệnh này được hủy bỏ và có người đứng ra nói một lời ra lẽ, hắn sẽ không đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho học cung Thanh Châu.

Thấy thái độ của Dư Sinh, Lãnh Thanh Phong có vẻ phẫn nộ, nhưng không phải là phẫn nộ với Dư Sinh, mà là với Thạch Trung. Hắn cực kỳ khó chịu nhìn qua bên phía Thạch Trung. Học cung Thanh Châu không công bằng trước, nên hắn không có tư cách nào đi chỉ trích một thiếu niên.

"Dư Sinh ca vẫn còn tức vì chuyện của huynh." Phong Tình Tuyết thấy cảnh đó, bèn nhẹ giọng nói. Diệp Phục Thiên gật đầu, hắn đương nhiên biết tính khí người này cứng đầu thế nào. Nếu học cung Thanh Châu đối xử với Dư Sinh như vậy cũng không sao, nhưng đằng này lại trừng phạt Diệp Phục Thiên của cậu ấy. Với tính khí của Dư Sinh, sao có thể xuất chiến, nếu học cung Thanh Châu dám phạt Dư Sinh như vậy thì hắn cũng sẽ thế thôi.

Đôi mắt Phong Tình Tuyết thoáng thất vọng. Dư Sinh ca không chịu tha thứ cho học cung Thanh Châu, vậy thì e rằng cũng rất khó tha thứ cho nàng.

"Giải Ngữ có ở đây không?" Một vị cung chủ nói. Các ánh mắt dáo dác tìm kiếm, bỗng thấy có một lối đi tự động nhường ra, bóng hình Hoa Giải Ngữ xuất hiện ở nơi đó.

Học cung Thanh Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng đương nhiên đã biết nên cũng tới đây.

"Đẹp quá." Khi thiếu niên học cung Hắc Diễm thấy Hoa Giải Ngữ, ánh mắt của họ đều sáng lên. Thiếu nữ xuất hiện trước mắt quả thực đẹp đến động lòng người.

"Giải Ngữ, xem ra con muốn ra tay." Vị cung chủ kia nhẹ giọng nói. Mọi người trong học cung Thanh Châu đều có chút chờ mong. Suốt ba năm nay, bọn họ chưa từng thấy Hoa Giải Ngữ ra tay. Nàng có thể chiến thắng thiếu niên thiên tài đến từ học cung Hắc Diễm này hay không?

"Mỹ nhân nhường này, nỡ lòng nào xuống tay." Thiếu niên kiêu ngạo nhìn Hoa Giải Ngữ, mỉm cười nói: "Ta mới chân ướt chân ráo đến thành Thanh Châu, còn lạ nước lạ cái, hay là mỹ nhân đi cùng bọn ta, hôm nay ta sẽ tha cho học cung Thanh Châu một lần."

Đám người của học cung Hắc Diễm nghe vậy đều cười phá lên, có kẻ phụ họa: "Sư đệ nói chí phải, có mỹ nhân bầu bạn ắt là chuyện vui, biết đâu lại lưu lại một giai thoại cho hai đại học cung."

"Hỗn xược!"

"Lũ vô lễ!" Các đệ tử học cung Thanh Châu đều phẫn nộ. Hoa Giải Ngữ là nữ thần trong lòng bọn họ, nay lại bị đám người học cung Hắc Diễm buông lời khinh bạc.

"Câm miệng! Một lũ rác rưởi, ai không phục thì bước ra đây." Thiếu niên đảo mắt qua, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo tột cùng. Đệ tử học cung Thanh Châu cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng tài nghệ lại không bằng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play