"Muội xin lỗi." Phong Tình Tuyết bỗng nhiên nói. Diệp Phục Thiên lại sửng sốt nhìn thiếu nữ bên cạnh. Nàng đang lấy dũng khí nhìn hắn, cười nói: "Phục Thiên, xin lỗi."
Đôi mắt đẹp của nàng hơi đỏ. Mấy ngày nay nàng thường xuyên nhớ tới lời của phụ thân, nàng biết hành vi của mình đã gây tổn thương như thế nào với cậu ấy, và đó là sự tôn nghiêm của cậu.
"Ta đã quên rồi." Diệp Phục Thiên mỉm cười nói, hắn đương nhiên biết tại sao Phong Tình Tuyết xin lỗi.
"Muội và Mộ Dung Thu không có quan hệ gì, sau đó hắn cũng đi tìm muội nhưng muội không hề đi cùng hắn." Phong Tình Tuyết vẫn tiếp tục giải thích. Mặc dù nàng biết có một số việc không còn cách nào vãn hồi nữa, nhưng nàng vẫn muốn làm rõ một số chuyện.
"Đều đã qua rồi." Diệp Phục Thiên cười nói: "À, học cung đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phong Tình Tuyết thấy Diệp Phục Thiên không muốn nhắc lại, trong lòng có hơi thất vọng, lập tức thấp giọng nói: "Nghe nói cường giả thành Hắc Diễm dẫn người của học cung Hắc Diễm đến đây."
"Thành Hắc Diễm." Sắc mặt Diệp Phục Thiên trở nên nghiêm túc. Thành Hắc Diễm và thành Thanh Châu đều thuộc Đông Hải. Từ nhỏ hắn đã đọc hiểu sách sử nên khá hiểu biết về lịch sử. Ba trăm năm trước khi Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế chưa nhất thống thiên hạ chính là thời đại vương hầu cát cứ vô cùng hỗn loạn, việc người tu hành cướp đoạt tài nguyên cực kỳ phổ biến. Lúc đó thành Hắc Diễm vẫn do Hắc Diễm tông thống trị, tông môn này rất hiếu chiến, nhiều lần xâm lược các thành khác của Đông Hải.
Sau khi thiên hạ nhất thống, Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế xác lập trật tự thiên hạ một lần nữa, thiên hạ bình định nhưng vẫn lơ là kiểm soát Đông Hải. Hắc Diễm tông trở thành học cung Hắc Diễm nhưng vẫn nắm trong tay thành Hắc Diễm, nhiều năm qua chưa bao giờ từ bỏ hy vọng xâm chiếm thành Thanh Châu.
Dưới bối cảnh đó, học cung Hắc Diễm và học cung Thanh Châu đương nhiên là kẻ địch. Học cung Hắc Diễm cứ cách mấy năm lại dẫn cường giả đến thị uy, mượn cớ gây chuyện, đồng thời có dụng ý tìm hiểu thực lực và thiên phú của thế hệ trẻ thành Thanh Châu.
"Xem ra dã tâm của thành Hắc Diễm lại trỗi dậy rồi." Diệp Phục Thiên thấp giọng nói. Thành Thanh Châu có thể sẽ không còn yên ổn, đương nhiên việc này còn khá xa vì thành Thanh Châu có thần bảo vệ, đó chính là quân đoàn Hắc Kỳ Lân.
Nhưng lúc này học cung Thanh Châu lại có thêm phiền toái!
Khu vực giảng đường ở học cung Thanh Châu có một đám người mặc trường bào đen, phía trên có khắc ba đóa hỏa diệm tạo thành chữ Diễm.
Khi Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến nơi, bên này đã sớm có rất nhiều người vây quanh. Rất nhiều giảng viên và đệ tử học cung Thanh Châu đến xem, thậm chí còn kinh động cả các nhân vật lớn, các cung chủ cũng lần lượt đến bên này.
"Dám ngang nhiên chặn ngay bên ngoài khu vực giảng đường." Diệp Phục Thiên thấy cảnh đó, thầm nghĩ trong lòng, người của học cung Hắc Diễm thật đúng là không có chút khách khí nào.
Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến khiến không ít người kinh ngạc. Hai tháng trước, học cung nghe đồn Diệp Phục Thiên ôm nữ thần Tần Y, bây giờ lại ở cùng Phong Tình Tuyết. Đệ tử vô sỉ như thế sao học cung vẫn không trục xuất nhỉ? Có điều bây giờ bọn họ không để ý nhiều đến Diệp Phục Thiên, dù gì bên ngoài cũng đang có kẻ địch.
Bọn họ đều đã biết học cung Hắc Diễm rõ ràng mượn cớ gây chuyện mà đến, lai giả bất thiện.
"Các vị cung chủ đến rồi." Lúc này, đoàn người nhường ra một con đường cho họ đi vào. Đó chính là các nhân vật lớn của Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung. Thần sắc bọn họ sắc bén, ngưng mắt nhìn một nhóm người. Mấy ngày trước khi nhóm người kia bước vào thành Thanh Châu, họ đã biết được tin tức, bây giờ cuối cùng đã chạy tới học cung Thanh Châu.
Hoa tuyết bay bay, nhiều người cảm thấy lành lạnh, không chỉ bởi vì tuyết rơi mà còn do đám khách không mời mà đến kia.
"Nơi đây chính là giảng đường của học cung Thanh Châu ta, chư vị đường xa đến, chi bằng chuyển sang nơi khác nói chuyện được không?" Lúc này, một vị cung chủ đi ra, nói với cường giả thành Hắc Diễm.
"Không cần, không tốn nhiều thời gian đâu, nói ở đây là được rồi." Vị trung niên dẫn đầu cường giả thành Hắc Diễm có làn da ngăm đen, mặt như chim ưng, đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Giọng nói lạnh lùng không hề cho học cung Thanh Châu một chút thể diện, đương nhiên cũng không cần giả vờ khách sáo, bọn họ chính là muốn tới gây sự.
"Xin chỉ giáo." Các chủ Kiếm các của học cung Thanh Châu, Lãnh Thanh Phong, lạnh như băng nói thẳng vào chủ đề.
"Lần trước tới học cung Thanh Châu đã là mấy năm trước. Mấy năm này, học cung Hắc Diễm ta lại xuất hiện một lớp thiếu niên anh tài, chúng luôn muốn giao lưu với bên ngoài. Vì thế hôm nay ta đặc biệt dẫn chúng tới để mở mang thêm kiến thức, gặp mặt thiên tài của thánh địa thành Thanh Châu." Vị trung niên nhàn nhạt mở miệng, sau đó ánh mắt lướt qua một vài thiếu niên đứng sau lưng, nói: "Trước đây ai cũng muốn đến mở mang kiến thức, bây giờ ta đã đưa các ngươi tới, ai có ý kiến gì thì tự đứng ra."