Lâm Nguyệt Dao nhìn sang những bức tường đá khác, thấy Dư Sinh và Hắc Phong Điêu.
Con Hắc Phong Điêu kia cũng đang tu luyện? Cũng đang lĩnh ngộ di tích Thương Sơn?
Nghĩ đến Dư Sinh và Hoa Giải Ngữ bên cạnh Diệp Phục Thiên, hai người kia đã là yêu nghiệt rồi, bây giờ đến cả một con yêu thú bình thường cũng muốn thành tinh?
Diệp Phục Thiên không biết Lâm Nguyệt Dao đang nghĩ gì, thậm chí không biết nàng đã đến. Lúc này, hắn vẫn đang tĩnh tâm cảm ngộ, hai mắt nhắm nghiền, buông bỏ tất cả. Bốn bức tường đá di tích Thương Sơn đều hiện lên trong đầu óc hắn. Sóng biển gào thét, từng đợt sóng nối tiếp nhau, cuồn cuộn không ngừng.
Dần dần, trong đầu óc hắn hiện lên một hình ảnh. Một người áo trắng ngồi trên đỉnh núi Thương Sơn, gảy đàn bên bờ biển. Trước mặt người đó, có người múa kiếm.
Kiếm pháp cô tịch, sóng biển cuồn cuộn như hòa vào trong kiếm ý, hóa thành màn mưa bụi li ti. Trên đỉnh núi cao ngất, một tia kiếm quang lạnh lẽo xé toạc màn sương, chém đứt nỗi sầu ly biệt.
Thì ra, bài thơ kia thật sự có ý cảnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play