Diệp Phục Thiên chỉ cười mà không nói gì thêm. Ánh mắt hắn lướt qua kẻ đã điên cuồng sỉ nhục mình trước đó - Lăng Tiếu, vừa lúc đối phương cũng nhìn hắn, không khỏi để lộ một nụ cười châm chọc.

Chỉ một nụ cười mà như ẩn chứa vạn lời.

Hai tay Lăng Tiếu nắm chặt, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên: "Ba năm, ngươi quả thật rất kiên nhẫn. Tu hành vô năng, liền quay sang học mớ kiến thức trên giấy. Nhưng điều đó thay đổi được gì chứ? Dù ngươi là thủ khoa thi văn, ngày mai cũng sẽ bị đánh về nguyên hình, vẫn có khả năng bị trục xuất khỏi học cung. Nói không chừng như vậy lại hay hơn."

"Ngu ngốc." Diệp Phục Thiên chỉ đáp lại hai chữ. Sắc mặt Lăng Tiếu cứng đờ, xấu xí tới cực điểm. Lại là hai chữ này, lần trước trên giảng đường cũng vậy, tên khốn này.

Diệp Phục Thiên nhìn quanh, ánh mắt đầy khí thế. Với danh thủ khoa thi văn, rất nhiều người nhìn hắn đã cảm thấy yếu thế hơn, thậm chí có kẻ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đúng lúc này, Hoa Giải Ngữ bên cạnh hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài. Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng nàng, chỉ thấy Hoa Giải Ngữ đi được vài bước, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười tươi rói. Khoảnh khắc ấy, nàng đẹp tựa tiên nữ giáng trần.

"Ngày mai, ta chờ mong biểu hiện của ngươi." Hoa Giải Ngữ cười rạng rỡ. Vô số ánh mắt ngẩn ngơ, dán chặt vào nụ cười ấy, tựa như trái tim đều tan chảy. Nhưng nụ cười này lại không dành cho bọn họ, mà là dành cho Diệp Phục Thiên.

Hoa Giải Ngữ xoay người rời đi. Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, rồi lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt như dao găm phóng về phía mình. Những đôi mắt trước đó không dám đối diện với hắn, giờ phút này đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, như bị kích thích tột độ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Chứng kiến những ánh mắt này, Diệp Phục Thiên dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mình phải đối mặt vào ngày mai. Hắn nhất thời không hiểu dụng ý của Hoa Giải Ngữ, không khỏi thầm mắng trong lòng: "Yêu tinh hại ta!"

Diệp Phục Thiên cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng trong mắt người khác chỉ có ngọn lửa đố kỵ ngút trời.

Hoa Giải Ngữ lại ngoái đầu nhìn hắn cười, lẽ nào hai người họ đã quen biết từ trước?

Không thể nào, tên phế vật đó sao có thể quen biết Hoa Giải Ngữ được. Nhất định là vì hắn đoạt được thủ khoa thi văn, đẩy Hoa Giải Ngữ xuống vị trí thứ hai, khiến nàng nảy sinh hứng thú.

Vô số ý niệm nảy sinh trong đầu mọi người, họ tự an ủi mình.

"Nhất định là như vậy. Ngày mai hắn sẽ bị đánh về nguyên hình. Những gì xảy ra hôm nay, kể cả danh hiệu thủ khoa thi văn, cũng chỉ là trò cười vô căn cứ mà thôi."

Đám người lần lượt tản đi. Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đi về phía khán đài, Diệp Bách Xuyên vẫn đang chờ ở đó. Nhìn thấy Diệp Phục Thiên đi tới, ông không khỏi cười sang sảng: "Được lắm, cuối cùng cũng không để lão tử mất mặt."

"Mới vừa rồi là ai đắc ý vênh váo, bây giờ chỉ một câu không để ngươi mất mặt là xong sao?" Phong Như Hải bên cạnh cười nói: "Tiểu tử Phục Thiên này thật khiến người khác phải kinh ngạc."

"Ha ha, nha đầu Tình Tuyết nhà ngươi cũng không tệ, đứng trong danh sách nhị giáp." Diệp Bách Xuyên nói.

"Ngươi qua đây, ta có chuyện muốn hỏi." Diệp Bách Xuyên đi về phía trước, Diệp Phục Thiên theo sau. Chỉ thấy Diệp Bách Xuyên liếc nhìn Diệp Phục Thiên, cười như không cười nói: "Tiểu tử ngươi có mục tiêu tốt hơn rồi nên bội tình bạc nghĩa, ức hiếp nha đầu Tình Tuyết phải không?"

Diệp Phục Thiên sa sầm mặt mũi. Cha hắn chắc hẳn đã thấy Hoa Giải Ngữ ngoái lại cười với mình nên mới nảy ra ý nghĩ hoang đường như vậy.

"Việc này có chút phức tạp, con phải tự mình xử lý." Diệp Phục Thiên nhún vai nói. Diệp Bách Xuyên thấy ánh mắt của hắn, liền nói: "Được, việc đó ta không quản. Còn chuyện con tham gia thi Hương, thi văn hôm nay ổn rồi, ngày mai thì sao, có nắm chắc không?"

Nhắc tới đây, Diệp Phục Thiên trở nên nghiêm túc hơn, hắn có chút kỳ lạ nhìn Diệp Bách Xuyên hỏi: "Cha, tổ tiên chúng ta thật sự có một vị Thiên Mệnh Pháp Sư lợi hại, tu hành Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp sao?"

"Đương nhiên. Con. . . thức tỉnh rồi sao?" Ánh mắt Diệp Bách Xuyên dần trở nên sắc bén.

"Vâng." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Tốt!" Diệp Bách Xuyên vỗ mạnh lên vai Diệp Phục Thiên. Dường như vì quá kích động, bàn tay ông dùng sức rất mạnh khiến xương cốt Diệp Phục Thiên kêu răng rắc. Thấy con trai lộ vẻ đau đớn, ông mới run rẩy thu tay lại, cười ha hả.

"Ôi, sao con lại có người cha như vậy chứ?" Diệp Phục Thiên trừng mắt nhìn phụ thân, lại hỏi: "Nếu tổ tiên lợi hại như vậy, tại sao chỉ có con thức tỉnh được thiên phú của người?"

"Bởi vì con có một người cha lợi hại." Diệp Bách Xuyên thản nhiên nói.

Diệp Phục Thiên xoa xoa trán, thầm nghĩ làm người sao có thể vô sỉ đến thế, may mà mình không giống ông ấy. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play