Diệp Phục Thiên không để ý tới sự chấn động của mọi người, hắn khoanh chân ngồi xuống. Cầm Chi Mệnh Hồn bay ra, lơ lửng trước mặt hắn, hư hư thực thực. Mười ngón tay lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên. Trong nháy mắt, mọi người đều có cảm giác như đang đứng trên đỉnh cao, ngạo thị thiên hạ, giống như đế vương cao ngạo, chúng sinh đều phải quỳ bái.
Tiếng đàn của Diệp Phục Thiên lúc này còn cuồng dã hơn so với lần trước ở Đông Hải học cung. Một cỗ tinh thần bão táp đáng sợ được gia trì bởi mệnh hồn, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, đánh tan công kích tinh thần lực của Trác Thanh.
Sắc mặt Trác Thanh tái nhợt. Tinh thần lực của hắn căn bản không thể nào xuyên qua cỗ tinh thần bão táp kia. Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là, tiếng đàn của Diệp Phục Thiên không ngừng chui vào tai hắn, cỗ tinh thần bão táp kia cũng đang lan ra, giống như một vị đế vương giáng lâm, muốn gieo vào trong đầu hắn ấn ký của đế vương, khiến cho hắn phải thần phục.
Trong đầu những cường giả xung quanh Diệp Phục Thiên không tự chủ được hiện lên rất nhiều hình ảnh. Nhìn Diệp Phục Thiên lúc này, bọn họ không còn thấy một thiếu niên bình thường nữa, mà là một vị thiếu niên đế vương. Hắn ngồi đó, chờ đợi chúng sinh quỳ bái.
"Đế Vương Chi Ý!"
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Phục Thiên. Lúc này, trên người Diệp Phục Thiên, Đế Vương Chi Ý lại bộc phát, như muốn khiến cho tứ phương thần phục, thiên hạ quy thuận.
Lần trước ở Đông Hải học cung, hắn đàn một khúc Thiên Hạ, nói là vì Thái tử Lạc Quân Lâm mà đàn. Nhưng hôm nay, khúc Thiên Hạ này, là vì chính hắn mà đàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play