"Nhất giáp hạng hai, Hoa Giải Ngữ." Vị sư trưởng xướng tên như một tiếng sét nổ vang trong lòng tất cả mọi người.

Hoa Giải Ngữ, người liên tục ba năm là thủ khoa thi văn, lúc này đây lại là nhất giáp hạng hai?

Hơn nữa, người thắng nàng không phải là Dương Tu, cũng không phải Mộ Dung Thu. Đến bây giờ, mọi người đều không thể đoán được kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai.

Hoa Giải Ngữ cũng hơi kinh ngạc. Chẳng biết tại sao, đôi mắt đẹp của nàng lại nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên, như có một thần sắc khác thường. Lẽ nào. . .

Lòng hiếu kỳ của mọi người lúc này đã lên tới cực điểm. Rốt cuộc là người nào?

"Tốt lắm." Một tiếng trầm thấp vang lên. Hai tay Dư Sinh nắm chặt, lộ ra vẻ mặt kích động. Không ai biết sao hắn lại như thế, càng không rõ hắn kích động vì điều gì. Chỉ có chính hắn biết rõ, bởi vì chỉ có hắn tin tưởng và hiểu người ấy.

Trưởng lão học cung lại nhìn về phía mọi người. Đôi tròng mắt kia xuyên qua đám người, rơi vào một thiếu niên, có kinh hỉ, cũng có vô cùng kinh ngạc.

Ngủ quên ba năm, bây giờ đã đến lúc khiến người khác kinh ngạc rồi ư?

"Nhất giáp đầu bảng thi văn của học cung Thanh Châu. . ." Giọng lão giả dừng lại, rồi chậm rãi thốt ra một cái tên.

"Diệp. . . Phục. . . Thiên!"

Khi thanh âm của ông hạ xuống, không gian huyên náo trong khoảnh khắc im lìm như chết.

Biểu cảm của các học viên cực kỳ đặc sắc. Bọn họ đã nghĩ đến tất cả những người có khả năng, nhưng duy chỉ có Diệp Phục Thiên là không hề xuất hiện trong đầu họ.

Ba năm liên tiếp bỏ thi, ba năm không tiến bộ chút nào, vẫn dừng lại ở Tụ Khí cảnh, lại là thi văn hạng nhất? Đang nói đùa sao?

Trưởng lão học cung Thanh Châu đương nhiên không thể nói đùa ở kỳ thi Hương. Sau khi hoàn hồn, một làn sóng náo động lập tức bùng lên.

"Diệp Phục Thiên là nhất giáp đầu bảng hả? Ta nhất định là đang nằm mơ." Có người cho rằng mình nghe lầm.

"Diệp Phục Thiên?" Tần Y đang ở cách đó không xa thấp giọng lặp lại. Nàng có chút đờ ra. Tên của hắn chưa từng xuất hiện trong danh sách đậu, thì ra không phải là do thi văn quá kém, mà là nằm trong nhất giáp. Chỉ là việc này có hơi quá mức thần kỳ, đúng không?

Lăng Tiếu vốn tưởng rằng Diệp Phục Thiên sẽ bị trục xuất khỏi học cung Thanh Châu, đang chuẩn bị hả hê làm nhục hắn, nhưng giờ đây, nụ cười trên mặt đã sớm đông cứng. Lăng Tiếu đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước. Diệp Phục Thiên là nhất giáp đầu bảng? Là thủ khoa thi văn?

Phong Tình Tuyết há hốc miệng, đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn trưởng lão đang tuyên bố, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển qua thiếu niên kia.

Lúc này, Diệp Phục Thiên vẫn yên lặng ngồi đó. Trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt thường ngày, không chút rung động, có vẻ nhàn nhã, tiêu sái, phảng phất đối với hắn mà nói, đây vốn không có gì đáng để kích động hay ngạc nhiên, giống như nó vốn dĩ nên như vậy. . . Sự tự tin mạnh mẽ đến đẳng cấp.

Ba năm im ắng, chỉ để sáng nay khiến mọi người kinh ngạc tột cùng sao?

Hoa Giải Ngữ ngồi cạnh Diệp Phục Thiên, đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía thiếu niên bên cạnh. Ba năm kỷ lục thủ khoa thi văn của nàng lại bị phá vỡ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lại không có vẻ quá thất vọng như Dương Tu và Mộ Dung Thu. Ngược lại, nàng không quá quan tâm, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có sự hiếu kỳ và bất ngờ nhàn nhạt.

Phụ thân nói với nàng, thiên phú của Diệp Phục Thiên hoàn toàn không kém nàng. Nàng đương nhiên có chút không phục. Thi Hương hôm nay, nàng cũng muốn xem xem Diệp Phục Thiên rốt cuộc dựa vào cái gì để có thể được phụ thân coi trọng và đồng ý nhận hắn làm đệ tử.

Thi văn hôm nay, Diệp Phục Thiên đã khiến nàng bất ngờ.

"Nhất định là lầm rồi, điều này là không thể nào." Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên. Rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía hình bóng trước mặt Diệp Phục Thiên - Dương Tu.

Hắn mới bị đẩy ra khỏi nhất giáp, rồi tiếp theo đó là một đả kích càng dữ dội hơn. Người đẩy hắn khỏi nhất giáp, đồng thời là thủ khoa thi văn, lại là người hắn vừa châm chọc không lâu trước đó. Vậy những lời hắn vừa nói tính là gì? Chẳng phải là tự mình tát vào mặt mình sao?

"Dương Tu, ngươi có nghi vấn gì?" Trưởng lão tuyên bố danh sách nhìn hắn hỏi.

Dương Tu sửng sốt, quay đầu lại, lạnh băng nhìn Diệp Phục Thiên, nói: "Hắn ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ, sao chép bài thi của nàng. Nhất định là hắn đã chép lại bài thi của Hoa Giải Ngữ."

"Đúng, hắn nhất định đã sao chép." Lăng Tiếu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, phụ họa theo. Mắt nhiều người cũng sáng lên, phảng phất như tìm được một cái cớ hợp lý.

"Ngươi cho là những người chấm bài như chúng ta đều bị mù sao?" Lời nói lạnh băng của vị trưởng lão kia như một chậu nước lạnh, tạt trôi hết ảo tưởng của mọi người. Đúng vậy, bài thi của họ không chỉ qua tay một người. Nhất là bài thi của nhất giáp, là kết quả của sự thương thảo, đã trải qua thẩm duyệt nghiêm ngặt. Nếu như Diệp Phục Thiên chép bài của Hoa Giải Ngữ, làm sao có khả năng không bị phát giác?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play