"Tiếng đàn thật áp lực. Cỗ ý cảnh u ám này, giống như muốn hủy diệt tất cả."
Rất nhiều đệ tử Đạo cung phong bế lục thức. Nhưng cho dù là như vậy, bọn họ vẫn bị ảnh hưởng. Bọn họ cảm nhận được cỗ ý cảnh kia, cảm nhận được nỗi phẫn nộ trong lòng Liên Ngọc Thanh. Dường như tất cả đều được hắn trút vào trong tiếng đàn.
Trận chiến hai năm trước, ảnh hưởng đến hắn lớn đến vậy sao?
Diệp Phục Thiên đương nhiên cũng cảm nhận được tiếng đàn đáng sợ của Liên Ngọc Thanh. Ngay từ đầu, tiếng đàn đã mang theo một cỗ áp lực nặng nề, muốn nghiền nát, phá hủy hắn. Hơn nữa, tiếng đàn còn khiến cho người ta cảm thấy bực bội, nóng nảy, ảnh hưởng đến tinh thần, khiến cho hắn không thể tập trung đàn tấu, phá hủy ý cảnh trong tiếng đàn của hắn.
Diệp Phục Thiên giữ vững tinh thần, tiếp tục đàn tấu theo tiết tấu của mình, không bị ảnh hưởng. Linh khí xung quanh gào thét. Cỗ ý cảnh cuồng vọng kia vẫn như cũ tồn tại xung quanh hắn. Không gian dường như ngưng đọng. Những đợt tấn công ập tới đều bị cản lại. Hắn vẫn tiếp tục đàn tấu. Mười ngón tay lướt trên dây đàn càng lúc càng nhanh. Cỗ ý cảnh kia cũng dần dần trở nên mạnh mẽ. Mọi người đều có một cảm giác, lúc này, xung quanh Diệp Phục Thiên như có một cỗ khí tràng vô hình, thần thánh, khiến cho người ta muốn quỳ rạp xuống bái lạy.
Tiếng đàn của hắn mang theo lực xuyên thấu và lực hấp dẫn cực mạnh. Khi cỗ ý cảnh kia tiến vào trong đầu, bọn họ liền không dám sinh ra ý nghĩ phản kháng lại Diệp Phục Thiên. Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
"Cửu Chỉ Cầm Ma."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT