"Xuất sắc."
Rất nhiều người thầm khen trong lòng. Liên Ngọc Thanh dùng tiếng đàn của mình để phối hợp với tiếng đàn của Diệp Phục Thiên, đây chính là đang thể hiện trình độ cầm đạo siêu phàm của mình.
Cầm đạo tuy rằng dễ học, nhưng muốn dùng ý cảnh để ảnh hưởng đến người khác lại vô cùng khó khăn. Dùng ý cảnh của mình để dung nhập vào trong tiếng đàn của người khác, càng thêm khó khăn.
Hai người bọn họ, đang dùng phương thức của mình để luận bàn, giao lưu.
Tiếng đàn của Diệp Phục Thiên càng lúc càng dồn dập, phảng phất như có một bức tranh đang dần dần được mở ra trước mặt mọi người. Dưới tiếng đàn của Liên Ngọc Thanh, hắn không bị ảnh hưởng, tiếp tục đánh đàn. Trong bức tranh kia, mọi người nhìn thấy một thiếu niên đang bái sư học nghệ, học tập cầm khúc. Từng khúc nhạc đơn giản dưới mười ngón tay Diệp Phục Thiên hoàn mỹ dung nhập vào trong một khúc nhạc, phảng phất như vốn là một thể.
Bức tranh mở ra, tiếng đàn cũng dần dần thay đổi. Một khúc Nghê Thường Vũ Y vang lên, mọi người phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng cung đình, thiếu niên kia đang dùng khúc nhạc này để trợ hứng, lại giống như đang tranh đấu, xung đột với người khác.
Liên Ngọc Thanh vẫn tiếp tục đánh đàn, cầm phong của hắn không ngừng biến hóa. Diệp Phục Thiên biến, hắn cũng biến, thủy chung đi theo tiết tấu của Diệp Phục Thiên, dùng ý cảnh trong tiếng đàn của mình để phối hợp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play