Trên chiến trường này, chỉ còn lại nhóm người của Diệp Phục Thiên là đông nhất. Hắn nhìn mà thấy khó chịu. Người của Thính Tuyết Lâu luôn độc lai độc vãng, cho dù là người nhà hay đối thủ, bọn họ đều chán ghét việc tụ tập thành đàn.
Nhóm người Diệp Phục Thiên, quá đông người, tự nhiên phải bị loại bỏ bớt.
Về phần chọn Diệp Vô Trần, hắn cảm thấy kiếm tu trên chiến trường này chỉ còn hắn và Yến Cửu là đủ rồi, Diệp Vô Trần không cần thiết phải ở lại chiến trường nữa.
Diệp Vô Trần thần sắc nghiêm túc, từng bước một đi về phía chiến trường. Hắn biết tỷ lệ chiến thắng lần này không cao, nhưng nếu đã đứng ở đây, tự nhiên phải dốc toàn lực ứng phó.
Từ Khuyết rút kiếm ra khỏi vỏ, đặt trên lưng. Đó là một thanh kiếm rất bình thường, không phải là pháp khí gì đặc biệt. Tay kia của hắn vẫn để sau lưng. Mặc dù không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra được dụng ý của hắn. Diệp Vô Trần dùng một tay, hắn cũng chỉ dùng một tay để chiến đấu.
"Ra tay đi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Từ Khuyết bình tĩnh nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT