Yến Nam thật sự nghĩ như vậy. Một tên tàn phế lại có thể kế thừa di tích vốn nên thuộc về bọn họ, thật là một sự sỉ nhục!
Sắc mặt Diệp Phục Thiên và Dư Sinh trở nên vô cùng khó coi. Ánh mắt hai người lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Trên người Diệp Phục Thiên thậm chí còn tỏa ra một luồng hàn ý nhè nhẹ. Dư Sinh thì siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.
Tàn phế?
Bọn họ không quên cánh tay Diệp Vô Trần bị phế như thế nào.
Diệp Vô Trần khẽ nheo mắt, liếc nhìn Yến Nam, không có phản ứng quá mạnh mẽ. Thậm chí so với Diệp Phục Thiên và Dư Sinh, hắn còn tỏ ra bình tĩnh hơn. Đối với cánh tay đã mất, hắn đã dần chấp nhận. Tu hành chính là tu tâm, cánh tay không còn quan trọng nữa. Hắn luôn ghi nhớ lời sư tôn dạy, kiếm giả, điều quan trọng nhất chính là kiếm tâm trong sáng.
Kiếm ý lưu chuyển quanh người, thân thể hắn như hóa thành kiếm thể, hào quang chói lọi. Vạn kiếm tùy tâm, vờn quanh thân thể, phát ra tiếng leng keng.
Diệp Vô Trần đưa ngón tay ra chỉ, vạn kiếm đồng loạt bắn ra, giống như một cơn mưa kiếm lao về phía Yến Nam.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play