Nhưng mà, những lời cô nàng Mộc Vân Nghê kia nói quả thật có chút quá đáng. Giả sử nếu cô ta vũ nhục sư phụ của nàng, e rằng nàng cũng giống hắn, đều không thể nhẫn nhịn được.
"Đông Hải Học Cung không cho phép lăng nhục người khác, nhưng cũng không phản đối các đệ tử tranh chấp với nhau. Cho nên, chỉ cần hai bên tự nguyện chiến đấu, các trưởng bối của Học Cung cũng sẽ không quản. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ra tay phải có chừng mực, không được quá độc ác, không tàn không phế, khi đó sẽ không có chuyện gì xảy ra." Đường Uyển nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên, cậu cũng không phải là người của Học Cung. Cho nên, nếu cậu muốn khiêu khích đệ tử Đông Hải Học Cung. . . khả năng lớn là. . . sẽ bị đánh."
Diệp Phục Thiên thấy Đường Uyển có vẻ xấu hổ, giống như nàng không tin tưởng mình vậy?
Hình như đám người Mộc Vân Nghê nghe được câu hỏi của Diệp Phục Thiên, nên bọn họ dừng bước, sau đó nhìn về phía hắn với một ánh mắt cổ quái. Một người trong đám nói: "Vân Nghê, hắn hình như còn muốn đánh cô nữa kìa."
Mộc Vân Nghê nghe vậy, cảm thấy quá hài hước. Nàng nhìn Diệp Phục Thiên, cười nói: "Kích động lắm sao? Chẳng lẽ những lời ta nói không đúng sao? Ngày hôm qua, ai tới nhà ta, xin cha ta chứa chấp ấy nhỉ? Hay là thế này đi, bây giờ ngươi cầu xin ta, biết đâu ta lại rủ lòng thương, suy nghĩ lại, về bảo với cha ta chứa chấp thầy trò các ngươi."
Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Vân Nghê, nói: "Lúc này, ta rất tức giận."
"Thì sao nào?" Mộc Vân Nghê cười dài, nhìn hắn. Những người bên cạnh Mộc Vân Nghê cũng cười rộ lên. Rất tức giận? Thì đã sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play