"Hắn sớm đã không phải đệ tử Học cung Thanh Châu. Mặc dù thiên phú vô song, nhưng tại Học cung Thanh Châu giết đệ tử của ta, ngươi làm sao cho hắn rời đi như vậy?" Cung chủ Thổ Hành cung lạnh lùng nói.
Lời hắn vừa dứt, từng đạo thân ảnh lục tục đuổi đến bên này, nhìn lên bầu trời, thân ảnh thiếu niên dần dần mơ hồ, trong lòng rất nhiều người cảm khái ngàn vạn.
"Ta, thân là người của Thánh địa Học cung Thanh Châu, lại không bằng một vị thiếu niên." Giọng cung chủ Lôi Hành cung bình tĩnh, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ lạc lõng và bi thương, như là tín niệm sụp đổ. Diệp Phục Thiên hôm nay đã dạy cho ông một bài học.
Thiếu niên nhiệt huyết, đôi khi thực hâm mộ bọn họ, muốn làm cái gì liền làm, không sợ hãi. Trong mắt họ không có quy củ trói buộc.
Một ít cung chủ đã đến, nội tâm cũng sinh ra ba động, có người trong lòng hổ thẹn.
"Lợi ích, quyền thế, ngoan cố không thay đổi quy củ." Cung chủ Lôi Hành cung đột nhiên nở nụ cười tự giễu. Ông hướng về phía Học cung Thanh Châu, nơi trang nghiêm có mấy trăm năm lịch sử, khom người. Sau đó ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng: "Khi ánh sáng của Thánh địa không còn chói lọi, thì cũng không còn ý nghĩa nữa."
Dứt lời, ông liền quay người, hướng về phía xa xa mà đi. Ông đưa lưng về phía mọi người, tiêu sái phất tay, nói: "Hãy cứ xem tương lai thiếu niên này danh chấn thiên hạ, quay đầu lại, các ngươi sẽ hiểu Học cung Thanh Châu đã từng bỏ lỡ điều gì."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT