"Cảm ơn cái gì?!"
Phu nhân Lâm đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn chiếc đĩa trống không trước mặt mình, sắc mặt bà lập tức sa sầm.
Đương nhiên, Lâm Thất vẫn hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Cậu có hai phần bít tết, và niềm vui cũng nhân đôi.
Cho đến khi ăn được một nửa, lúc này cậu mới chợt nhận ra, nâng đôi mắt vàng óng lên, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía phu nhân Lâm: "Sao vậy ạ, không phải người không thích mỡ hay sao?"
Phu nhân Lâm bị hỏi đến ngớ người, bao nhiêu tức giận trong lòng cũng nghẹn lại.
Lời đã nói đến nước này, nếu bà lại nổi giận thì sẽ trông như người hẹp hòi.
Thế là trong suốt khoảng thời gian tiếp theo.
Ba mẹ con họ trơ mắt nhìn Lâm Thất từng miếng từng miếng ăn thịt.
Hai lớp bít tết được xếp chồng lên nhau, rồi cắt đôi ra.
Rưới sốt nấm tiêu đen lên, mỗi miếng đều tràn ngập nước thịt, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Lâm Cảnh Triệt thấy vậy liền nặng nề đặt đũa xuống: "... Ăn uống không có phong cách gì cả, nhìn thôi là đã no rồi!!!"
Lâm Thất: "No rồi sao?"
Lâm Thất: "Được thôi."
Theo nguyên tắc không lãng phí, cậu gắp luôn phần bít tết của Lâm Cảnh Triệt còn nguyên vẹn sang đĩa của mình.
Lâm Cảnh Triệt tức nghẹn: "Cậu!!"
[Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của Lâm Cảnh Triệt -5]
Hắn vừa định cãi lại thì chạm phải ánh mắt thuần khiết của Lâm Thất.
Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp nhìn có vẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống đang cố ý gây khó dễ cho Lâm Cảnh Triệt.
"Sao vậy? Không phải anh nói mình no rồi sao?"
Sau phu nhân Lâm, nạn nhân thứ hai cũng xuất hiện.
Ánh mắt chân thành và giọng điệu nghiêm túc của Lâm Thất khiến Lâm Cảnh Triệt muốn nổi giận cũng không tìm thấy cớ.
Một hơi bị nghẹn lại, khó chịu vô cùng.
Hắn thề rằng trong suốt thời gian tiếp theo, dù Lâm Thất có nói gì với hắn đi nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho Lâm Thất một sắc mặt tốt nào!
...
Bữa ăn kéo dài gần hơn một tiếng đồng hồ.
Trong suốt thời gian đó, Lâm Cảnh Triệt luôn giữ vẻ mặt lạnh như tiền, chờ Lâm Thất chủ động xin lỗi mình.
Kết quả là đối phương chẳng hề cho hắn một chút đường lui nào.
Cậu vui vẻ ăn thịt, đến một cái liếc mắt cũng không bố thí cho hắn.
Mãi đến khi món tráng miệng được mang lên, Lâm Thất mới như thể cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt "chết chóc" đang phóng ra từ phía cậu.
Chỉ thấy cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Cảnh Triệt.
Suy nghĩ một chút.
Lại đưa tay bê luôn phần pudding của Lâm Cảnh Triệt sang: "Được rồi, nhị ca, không cần cảm ơn đâu♪(^∇^*)!"
[Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của Lâm Cảnh Triệt -5]
— Cậu còn mặt mũi ở đây mà khoe công sao?!
Lâm Cảnh Triệt lúc này thật sự sắp tức chết rồi.
"Tôi mặc kệ cậu đang giở trò quỷ gì..."
Hắn nghẹn một hơi, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
"Tôi nói cho cậu biết, chỉ bằng cậu thì vĩnh viễn đừng hòng so được với địa vị của Hứa Ân trong lòng chúng tôi... Ngoan ngoãn một chút, nếu muốn ở lại Lâm gia thì tốt nhất nên ngoan ngoãn mà làm người, nghe rõ chưa!!"
Lời này đổi sang người khác nghe xong chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng Lâm Thất thì khác.
Cậu chỉ cảm thấy cảm động, dù sao thì...
Lâm Thất: [Kỳ lạ, sao hắn lại biết tôi cần phải giấu đuôi để biến thành người nhỉ.]
Hệ thống: [...]
Lâm Thất: [Nhìn không ra nha, người nhà này thân thiện hơn tôi tưởng nhiều sao ^^!]
Cậu là một chú hồ ly tốt.
Cho nên, có qua có lại.
Cậu cũng cần phải làm cho cha mẹ và các anh yên tâm mới đúng.
Nghĩ đến đây, cậu vội vỗ ngực bảo đảm:
"Cảm ơn đã nhắc nhở, và anh cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn mà làm người... Tuyệt đối sẽ không ra ngoài bàn tán chuyện Lâm Hứa Ân là hàng giả đâu ♪(^∇^*)!!"
Một tràng lời nói bất ngờ, đánh Lâm Hứa Ân trở tay không kịp.
Cứ như một con chó đang đi trên đường, đột nhiên bị người ta không hiểu sao đá một cái.
Nhưng mà chưa đợi hắn mở miệng cãi lại.
Thì thấy Lâm Thất quay đầu nhìn về phía mình.
"Nên nói thế nào đây, tuy rằng anh là đứa trẻ bị ôm nhầm, nhưng dù sao cũng được phu nhân nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, tôi có thể hiểu được tình cảm đó... Cho nên dù nhị ca có cho anh bao nhiêu tiền để đuổi anh đi, tôi cũng sẽ không bắt anh cút đâu!!"
Lâm Hứa Ân: "!!"
"Bất quá lời này nói ra thật sự rất làm tổn thương người, một mặt khen anh, một mặt lại ám chỉ muốn anh cút đi..."
Lâm Hứa Ân: "!!!!!"
— Là cậu!!
Nếu có thể, cậu ta thậm chí muốn gào to.
Nhị ca vừa mới nói trước bữa tối rằng người nên cút đi, rõ ràng là Lâm Thất mới đúng!!
Nhưng Lâm Hứa Ân không thể nói.
Bởi vì Lâm Thất là người do chính cụ Lâm ra lệnh phải đón về.
Đánh chó còn phải xem mặt chủ...
Huống chi cậu ta hiện tại không còn là cháu ruột của cụ Lâm nữa, vậy càng phải cẩn thận hơn... Ít nhất, không thể công khai xé rách mặt với Lâm Thất.
Thật ra, bữa tối hôm nay sở dĩ gọi Lâm Cảnh Triệt về, chính là vì Lâm Hứa Ân biết rõ tính cách của nhị ca mình. Cậu ta đã tính toán kỹ rồi, đến lúc đó một người đóng vai người độc ác, một người đóng vai “mặt người tốt bụng”...
Không ngờ Lâm Thất lại hoàn toàn không đi theo lẽ thường.
Phớt lờ ánh mắt âm trầm của Lâm Hứa Ân, cậu chỉ chuyên chú ăn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt.
Cho đến khi ăn xong miếng cuối cùng, mới tiếc nuối đứng dậy: "Vậy là, hết rồi sao?"
Lâm Hứa Ân cố nặn ra nụ cười: "Hết cái gì?"
"Thì bữa tối đó," Lâm Thất vẻ mặt đặc biệt vô tội, "Món tráng miệng sau bữa ăn hết rồi còn món nào nữa không?"
Nghe giọng điệu này, cứ như thể cậu thật sự coi Lâm gia là một quán ăn nào đó.
Nghe vậy Lâm Cảnh Triệt lập tức giận sôi máu.
"Không có!!!!" Hắn giận dữ hét lên.
Lâm Thất: "À."
Lần này mới thực sự thất vọng.
Nếu không có gì ngon nữa, ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Lâm Thất: "Thôi được, vậy em về trước đây."
Nguyên chủ không ở Lâm gia.
Cậu ấy có chỗ ở riêng của mình.
Trước đây, khi còn là một ngôi sao tuyến 18 đóng vai quần chúng rất lâu, cuối cùng cậu đã dùng tiền mua được một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố thuộc về mình.
"Vậy tôi đưa ngài..."
Lão quản gia đi theo Lâm Thất ra ngoài.
"Đây là sự khiêu khích!!"
Và Lâm Thất vừa đi, Lâm Cảnh Triệt liền tức giận đến mức đập nát chiếc ly trong tay.
"... Nhìn đơn thuần vô hại, kỳ thật tâm tư thâm trầm... Anh bảo đảm, cái tên này mẹ nó tuyệt đối không phải loại tầm thường!!!"
"Không phải đâu ạ, có thể là em trai còn chưa quen với chúng ta thôi..."
Lâm Hứa Ân để duy trì hình tượng "hiểu chuyện" của mình, cố nặn ra nụ cười để nói đỡ cho Lâm Thất: "Qua vài hôm nữa em sẽ cố gắng làm thân với em trai, em ấy trước đây một mình ở viện phúc lợi rất vất vả, dù sao thì mấy năm nay em cũng đã nợ em ấy..."
Phu nhân Lâm mím môi im lặng không nói.
Chỉ từ góc độ của một người mẹ mà nói, bà cũng không muốn bận tâm mấy chuyện này.
Dù sao thì lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt.
Nhưng vừa rồi trên bàn cơm, ba mẹ con họ đều đã nếm trải sự chọc tức đến từ Lâm Thất.
Mà điều họ không biết là.
Cùng lúc đó, Lâm Thất và hệ thống của cậu cũng đang tiến hành một cuộc đối thoại.
Lâm Thất: [Họ là người tốt.]