Anh hơi quay mặt lại, vành mũ phủ bóng lên khuôn mặt anh tuấn, làm người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh: “Không cẩn thận cọ phải chút sơn đỏ ở nhà người khác thôi.”
Ninh Tú Phân hơi khó hiểu, tiến lại gần anh muốn nhìn kỹ hơn dưới ánh sáng lờ mờ: “Sơn? Không giống lắm, về nhà tôi giặt giúp anh, nếu thật là vết sơn thì phải dùng dầu máy mới sạch được…”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cái đầu nóng hầm hập của cô đâm vào lòng mình, cứng người.
“Anh, chị dâu… Hai người về nhà rồi ngọt ngào thì thầm tiếp được không, em đói rồi.” Giọng nói yếu ớt của Trần Thần chợt vang lên.
Trần Thần tha thiết mong chờ nhìn họ, cậu ấy muốn ăn cơm, không muốn biết quần áo đội trưởng bị làm sao.
Ninh Tú Phân rời khỏi lòng Vinh Cẩm Thiêm, cười ngại ngùng: “Đây không phải ngọt ngào thì thầm, là… Chào hỏi, chào hỏi!”
Cô ho một tiếng: “Khụ, đi thôi, chúng ta đến nhà khách của huyện, tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh!”
Nói rồi cô quay người đi về hướng nhà khách.
Vinh Cẩm Thiêm ung dung nhìn Trần Thần, không hiểu sao Trần Thần lại thấy sống lưng lạnh toát, cười khan nói: “Anh Vinh, em đi mở đường, mở đường cho anh!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play