Chú Liễu cười, trong đôi mắt sắc lẹm hiện vẻ hung ác lạnh lùng: “Thật sao, cô nhóc, cháu lại có thứ tốt gì?”
Phải công nhận rằng lời nói của Ninh Tú Phân đã khơi dậy sự hứng thú của ông ta.
Nếu thật sự có thứ tốt, ông ta cũng không ngại để cô lấy ra trước, rồi… Khà khà.
Ninh Tú Phân mở sọt của mình lấy ra một cái bát được bọc nhiều lớp vải rách và rơm rạ từ dưới đáy, mở ra trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc lớp men màu vàng rực rỡ lộ ra, đôi mắt hiểm độc của chú Liễu bỗng sáng lên.
Ông ta buột miệng: “Bát men vàng khắc chìm hình rồng thời Càn Long!”
Ninh Tú Phân giơ ngón tay cái lên: “Chú đúng là người sành sỏi, chưa cầm vào tay đã có thể nhận ra ngay.”
Thời đại này không có kỹ thuật làm giả đồ cổ tinh vi và đồ giả tràn lan khắp nơi giống như sau này, bây giờ hầu như không có đồ giả.
Chú Liễu nhả thuốc lá ra, ánh mắt khó đoán: “Cô nhóc, đường dây của cháu rộng thật, nhiều đồ tốt quá!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play