Sở Hồng Ngọc về đến nhà thì thấy mẹ cô, Tiêu Mẫn, đang đứng bên cửa sổ phòng khách, lo lắng nhìn xuống dưới. Thấy cô trở về, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hồng Ngọc, sao con về muộn thế? Con đã ăn gì chưa?” Trên gương mặt đẹp nhưng hơi nhợt nhạt của Tiêu Mẫn, hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Sở Hồng Ngọc tiến đến, khoác tay mẹ, dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ vừa xuất viện, sao không nghỉ ngơi cho tốt? Con phải làm biên bản ở đồn cảnh sát nên về muộn một chút. Con nghĩ chẳng bao lâu nữa, công việc và danh dự của ba sẽ được khôi phục thôi!”
Nói rồi, cô kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày.
Bố Sở ngồi bên cạnh đặt tờ báo xuống, đẩy gọng kính, thở dài: “Chỉ có tâm địa con người và mặt trời là không thể nhìn thẳng. Có lẽ cô chị khóa trên của con đã bị cuốn vào tham vọng quyền lực trong thời kỳ loạn lạc, đến mức mất cả nhân tính.”
Tiêu Mẫn khẽ ho, đôi mắt bà lạnh lùng: “Trên đời này, điều đáng sợ nhất không phải là kẻ ác, mà là kẻ ác lại có học thức.”
Nói xong, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái, rồi quay sang nhìn bố Sở với vẻ an lòng: “Ông Sở à, con gái nhỏ của chúng ta đã trưởng thành rồi, không chỉ biết bay mà còn có thể bảo vệ cha mẹ nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play