Sở Hồng Ngọc mặt không biểu cảm nhìn Đinh Lan đang diễn trò, thật sự là chó không đổi được tính, hễ có cơ hội là lại muốn chiếm lợi: “Nói đi, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh mắt Đinh Lan luyến tiếc rời khỏi chiếc váy chấm bi.
Cô ta quay đầu nhìn Sở Hồng Ngọc đầy đáng thương: “Chị Hồng Ngọc, em biết trước đây là em sai, em không nên nghe lời người khác, làm chuyện xấu sau lưng chị…”
Cô ta hít mũi, cố nặn ra hai giọt nước mắt, đáng thương nói: “Chị cũng biết hoàn cảnh nhà em, nhà em nghèo, nếu không làm vậy, em chẳng thể vào đại học. Em cũng muốn như chị và Ninh Tú Phân, mặc quần áo đẹp, dùng đồ tốt…”
Sở Hồng Ngọc lạnh lùng nhìn Đinh Lan diễn, trong lòng không chút xao động.
Lời giải thích này, Đinh Lan không biết đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng là một bộ dạng “em cũng bị ép buộc” của nạn nhân, cứ như thể tất cả lỗi lầm đều là do gia đình, và Đinh Lan không liên quan gì cả.
“Vậy nên? Bây giờ cô đến đây khóc lóc, muốn tôi thông cảm?” Sở Hồng Ngọc cười nhạt nhìn cô ta, ánh mắt đầy chế giễu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play