Ninh Tú Phân không thể chịu nổi cái kiểu yếu đuối vô tội của Đinh Lan, như thể cả thế giới này đều nợ cô ta.
Cô cười lạnh, nói: “Đinh Lan, cô có thể diễn kịch trước mặt bất cứ ai, nhưng đừng diễn trước mặt tôi. Cô nghĩ chỉ cần khóc vài tiếng là có thể qua mặt được mọi người sao?”
Đinh Lan không dám nhìn thẳng vào Ninh Tú Phân. Người phụ nữ này có lai lịch không rõ, nhưng lại có một đám lưu manh nghe theo lệnh cô ta.
Đinh Lan đảo mắt suy nghĩ, thấy rằng cách nói dối này không hiệu quả, lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ta vừa khóc vừa kéo lấy vạt áo của Sở Hồng Ngọc.
“Hồng Ngọc, tôi biết cô trách tôi, nhưng tôi cũng bị ép buộc mà!”
“Nhà tôi nghèo, cha mẹ trọng nam khinh nữ, nếu tôi không đỗ đại học, họ đã bán tôi cho một người què ở làng bên rồi! Học phí đại học của tôi còn phải tự vay, bây giờ mỗi tháng đều phải trả nợ, tôi thực sự cùng đường mới đồng ý giúp người khác làm việc này… Hồng Ngọc, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi!” Đinh Lan vừa khóc vừa kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT