“Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu ngày đó tôi dùng mọi cách cầu xin cô ấy ở lại, liệu chúng tôi sẽ không phải chia ly mãi mãi.”
Vinh Văn Vũ cười nhạt: “Nhưng cô ấy lại quyết đoán hơn tôi… Cô ấy nói đi là đi, không ngoảnh lại, ký vào giấy ly hôn. Tôi đã hai lần cản trở chuyến bay của cô ấy… cô ấy lén tìm một con tàu… tôi dẫn người đến… cô ấy ôm con đứng trên boong tàu nói… cô ấy không muốn hận tôi…”
Người đàn ông tóc đã bạc trắng nhưng vẫn cao lớn, đưa tay lên che mắt, cười tự giễu, nước mắt tràn qua kẽ ngón tay.
“Trên người tôi có tổng cộng ba mươi sáu vết thương và lỗ đạn, vô số lần, tôi nằm trong vũng máu, ôm khẩu súng nghĩ rằng, tôi chưa cùng cô ấy nhìn thấy ngày mai… tôi không thể chết… không thể chết… tôi phải dẫn anh em tiến đến chiến thắng…”
Nhưng khi toàn thân đầy thương tích, khó nhọc lê bước trở về, trời đã sáng, cô ấy lại muốn ra đi.
“Cô ấy ra đi rất dứt khoát, một lần chia ly là mãi mãi không gặp lại, tôi còn chẳng có cách nào gửi một bó hồng mà cô ấy thích đến trước mộ cô ấy…”
Giọng ông ta khàn khàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT