Vinh Cẩm Thiêm bóp cổ Tiền Lão Nguyệt ép lên tường khiến lưng ông ta đau như sắp gãy giãy giụa trong tuyệt vọng.
“Tôi không quen… Tôi không biết cậu đang nói gì, cậu là ai! Cứu! Cứu tôi với!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng cười: “Tiền Lão Nguyên, ông không biết ta cũng không sao, chỉ cần nhớ khĩ cô gái đã đánh gãy mũi của ông là được rồi! Ông phải nhớ rằng sau đêm đó ông và ba người bạn thợ săn đã trốn đi mất tích, nhưng vẫn có người chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm kẻ sát nhân ấy đâu!”
Hai mắt anh đỏ bừng: “Mười năm, cũng không dễ dàng gì tìm được ông, chúng ta phải nói chuyện cho tử tế chứ nhỉ?”
Tiền Lão Nguyên đã trốn chạy nhiều năm như vậy nhưng bản thân anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm thông tin của ông ta!
Lúc này, đột nhiên có một bà già mù cầm gậy bước ra từ trong phòng, quay mặt bốn phía nói: “Nguyên ơi, Nguyên ơi, sao thế, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiền Lão Nguyên sững người, tuyệt nhiên không dám kêu gào gì nữa, gắng gượng nói: “Mẹ à, người của xã đến tìm con có chút việc nên mấy ngày nữa con sẽ không ở nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play