Vinh Cẩm Thiêm nhàn nhạt nói: “Không về.”
Vinh Văn Vũ cau mày: “Vậy rốt cuộc con muốn thế nào, cứ mãi lông bông nhàn rỗi không màng chính sự ư? Nếu con muốn quay lại, bằng mọi cách bố sẽ lấy hồ sơ của con từ chỗ lão Trần ra!”
“Tại sao con lông bông nhàn rỗi, chẳng phải bố rõ hơn con sao? Lúc đầu người ném hồ sơ của con ra ngoài là bố, giờ lại muốn lấy lại, bố không mệt nhưng con mệt!” Vinh Cẩm Thiêm khẽ nhếch môi giễu cợt.
Vinh Văn Vũ bị đâm chọc đen cả mặt, nói to hơn: “Nếu con không muốn quay lại đơn vị… thì còn về đây làm gì! Dẫn vợ đến diễu võ dương oai trước mặt ông già này?”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Vậy thì sao, dù sao con cũng không chết đói được, không cần bố quan tâm.”
Vinh Văn Vũ tức giận đập bàn: “Tiền lương hưu của ông đây gần như ở chỗ con rồi, con mẹ nó đương nhiên không thể chết đói được rồi! Ông đây ngày nào cũng phải qua nhà bên cạnh xin ăn cơm tối!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Đó là do bố tự nguyện cho, con có cầu xin bố đâu? Còn về việc tại sao con trở về? Bây giờ đang là thời điểm chuyển loạn thành chính, bố cũng đã bị điều từ Tây Bắc về rồi, tại sao con không thể về đây điều tra rõ ràng tiếng oan năm xưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT